Chương 3290:

“Haha, tôi nói hươu nói vượn sao? Tôi trước giờ có cái gì để mà nói hươu nói vượn chứ, chuyện này rõ ràng tất cả mọi người hầu trong nhà đều biết cả. Tôi thật ngu ngốc mới nghĩ rằng các người không hề thích tôi, là lỗi của tôi. Vũ Tuyết Phương, nếu thật sự không làm gì trái với lương tâm, bà có dám chứng minh trước mặt Nguyễn Kiến Định và Nguyễn Tri Hạ không?”

Trần Mộc Châu cao giọng, hất cằm lên rồi khinh miệt nhìn về phía người đàn bà đang được Trần Tuấn Tú bảo vệ ở sau lưng.

“Mộc Châu, mẹ biết mấy năm nay mẹ quả thật có lỗi với con, trước đây mẹ thích Nguyễn Huỳnh, nhưng chuyện đó đâu còn gì liên quan nữa đâu.

Nhà họ Trần kinh doanh càng ngày càng trở nên tốt hơn, thậm chí còn có khả năng vượt qua được nhà họ Thịnh.

Bao lâu nay mẹ đều gắn bó chẳng rời, cả đời đầm mưa dãi nắng ở đây, không còn vương vấn những chuyện cũ nữa.

Mộc Châu, con buông tay đi, bây giờ quay đầu trở về vẫn còn kịp.”

Nói dứt lời, cả mặt Vũ Tuyết Phương đều đỏ bừng vì xúc động.

“Các người đều là những kẻ dối trá lừa đảo, cái gì mà kịp cơ chứ? Tất cả đã quá muộn rồi, cút hết đi cho tôi.”

Trần Mộc Châu không kìm nén nổi cảm xúc của mình, cô ta ngồi sụp xuống đất, liên tục cười lớn khiến cho mọi người đều sởn gai ốc không thôi. Còn Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trên ghế cũng không dám nhiều lời, giống như phạm nhân đang ngồi ở giữa pháp trường, chỉ sợ Trần Mộc Châu phát điên lên.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện lơ là cảnh giác, Tư Mộ Hàn đã âm thầm chạy đến một nhà kho khác, thừa cơ Trần Mộc Châu và bố mẹ cô ta không để ý mà vọt người lên, cướp lấy con dao và hất mạnh Trần Mộc Châu sang một phía xa, sau đó nhanh chóng cứu lấy Nguyễn Tri Hạ, chạy tới phía Nguyễn Kiến Định.

“Tri Hạ, em có sao không? Có chỗ nào không thoải mái thì mau nói ra cho anh biết!” Nguyễn Kiến Định luống cuống giúp cô tháo hết dây trói ra, sau đó cởi áo khoác trên người mình và phủ lên trên người cô, hai tay sờ lên khuôn mặt đang tái nhợt của cô. Anh ấy đau lòng đến mức hai hốc mắt cũng ửng đỏ. Tư Mộ Hàn tiến lên phía trước, kéo Nguyễn Tri Hạ vào lồng ngực, cẩn thận ôm lấy cô như thể ôm lấy một món bảo bối bị thất lạc, mặc kệ cho Nguyễn Kiến Định đứng bên cạnh.

Vấn đề rắc rối tạm thời được giải quyết, Nguyễn Kiến Định bước sang phía Trần Mộc Châu đang vừa khóc vừa cười ở vách đá: “Trần Mộc Châu, như thế này đã làm cô hài lòng chưa?”

“Nguyễn Kiến Định, anh hãy đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho các người, đồ khốn kiếp!”

“Trân Mộc Châu, cô nghĩ xem bây giờ cô có tư cách gì để mà chất vấn tôi, nói chuyện bỏ qua hay không bỏ qua? Thay vì nói cô không bỏ qua cho tôi thì phải nói là tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Nguyễn Kiến Định mặc kệ Trần Mộc Châu vẫn còn muốn uy hiếp, anh vẫn tiến về phía trước, nhưng chợt Vũ Tuyết Phương lại cất giọng.

“Nguyễn Kiến Định, Mộc Châu đã đắc tội gì với cậu vậy? Tại sao bây giờ cậu lại dùng cách này trừng phạt con bé?”

“Tại sao à?”

Nguyễn Kiến Định xoay người nhìn về phía Vũ Tuyết Phương, khẽ cười, nhìn bà ta nói: “Năm năm trước Trần Mộc Châu để cho Đinh Tiến Đạt đẩy em gái tôi xuống biển, mười năm trước, Trần Mộc Châu lại để cho Đinh Tiến Đạt giết chết bố mẹ tôi, bà nói thử tại sao?”

Nói xong, anh ấy mím môi bước nhanh đến chỗ Trần Mộc Châu, túm lấy áo của cô ta, kéo cô ta quay trở về.

“Nguyễn Kiến Định, cậu nghe được mấy lời xằng bậy này ở đâu thế? Không có chứng cứ, vậy thì không thể nói bậy như vậy được” Ánh mắt bà ta tối lại, chăm chú nhìn theo anh ấy, Vũ Tuyết Phương cắn răng, không cam lòng mà dựa vào người của Trần Tuấn Tú, đứng thẳng dậy, giằng co với Nguyễn Kiến Định.

“Bà cho rằng nếu không có chứng cứ mà tôi dám ở đây nói xằng nói bậy à?”

Anh ấy hất tay đẩy Trần Mộc Châu đang túm trên tay ngã trên mặt đất, Nguyễn Kiến Định lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, chậm rãi lau sạch ngón tay mình: “Hiện giờ Đinh Tiến Đạt đang nằm trong tay tôi, hay là, trực tiếp đối chất nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play