Chương 3257:

“Lúc đó có quá nhiều người, căn bản là người của chúng ta không nắm rõ được tình huống bên trong như thế nào, trong khoảng thời gian chỉ kịp để quay đầu một cái mà mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát rồi” Người ở đầu dây điện thoại bên kia cũng có chút bất lực. Khi hiện trường sự việc vượt qua tầm kiểm soát thì đương nhiên cô ta cũng không có biện pháp nào.

“Đúng là vô dụng, một đám rác rưởi!” Sau khi mắng một câu, Trần Mộc Châu nghiến răng đá văng một chiếc bàn nhỏ trong phòng, chai lọ rơi tung tóe đầy dưới mặt đất, nước nôi uống khi đàm luận cũng đổ lên toàn bộ tấm thảm, ở dưới đất là một mảng hỗn lộn.

Trần Mộc Châu không quan tâm, ngay sau đó cô ta đập phá toàn những gì có thể đập phá được ở trong phòng, sau đó cô ta đứng thở hổn hển ở giữa căn phòng: “Cho dù như thế nào đi chăng nữa, tôi không cần biết các người dùng biện pháp gì cũng phải tìm được Lưu Thanh Mai về đây cho tôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Trần Mộc Châu vô cùng âm trầm, cô ta dứt khoát bước ra khỏi phòng, lái ô Nguyễn rời khỏi chỗ này.

Bên trong một khách sạn lớn ở Hải Phòng…

Trần Mộc Châu lạnh lùng đứng bên ô sổ sát đất, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới bên ngoài, trên tay cô ta cầm một ly rượu đỏ, đứng yên lặng xuất thần.

CạchI Cánh cửa được mở ra, Trần Mộc Châu bình tĩnh xoay người lại.

Người đến mặc một bộ đồ tây trang màu đen thông thường, đeo khẩu trang đen, đôi một chiếc mũ dạ rộng vành, hoàn hảo che chắn toàn bộ khuôn mặt của anh ta.

Khóe miệng Trân Mộ Châu nhấch lên, cô ta nở một nụ cười lạnh lẽo: “Ngay cả khuôn mặt cũng không dám lộ ra ngoài mà cũng dám ra tay với Á Đông sao?” Người đàn ông đó sải từng bước một với đôi chân dài của mình đến chỗ cô ta, anh ta không hề để ý đến thái độ của Trân Mộc Châu, thờ ơ trâm giọng xuống, nói một cách lạnh lùng: “Tôi nghe nói… Lưu Thanh Mai bị bắt đi rồi?” Vừa dứt lời, ly rượu trên tay Trần Mộc Châu bị cô ta ném xuống đất: “Vậy anh nói xem có chuyện gì mà tôi phải gọi anh qua đây chứ? Tôi không có hứng thú với Nguyễn Kiến Định nhưng anh phải giúp tôi giết chết Nguyễn Tri Hạ” Đối phương hơi cúi đầu xuống một chút, cũng không thấy anh ta cởi khẩu trang với mũ ra. Anh ta đi đến bên cửa sổ sát đất, tự mình rót một ly rượu nhưng cũng không uống, anh ta cầm ở trên tay rồi lắc lắc, cười lạnh, nói: “Người đã bị Nguyễn Kiến Định mang đi thì tôi cũng không dám chắc là có thể đào ra được giúp cô hay không.” Trong lòng Trần Mộc Châu tức giận, trên trán cô ta lấm tấm mồ hôi: “Tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, hoặc là Lưu Thanh Mai sống trở về trên tay tôi, hoặc là chỉ có thể chết trong tay Nguyễn Kiến Định. Nếu việc này anh giúp tôi làm thật tốt thì hành động tiếp theo, tôi sẽ nghe theo lời anh”

“Muốn cướp người từ trong tay của Nguyễn Kiến Định chính là khó như lên trời.

Làm sao mà cô chủ Trần đây có thể xác định được tôi có thể mang người về giúp cô chứ?” Lông mày của người đàn ông nhíu chặt hơn, anh ta lạnh lùng nói.

“Cô có biết vì sao lúc đầu tôi lại chọn hợp tác với cô không?” Đối phương đứng ở bên cạnh cửa sổ kính, ánh đèn đủ màu sắc chiếu từ bên ngoài vào khiến cho anh ta đứng ngược sáng, làm cho người khác khó có thể nhìn rõ được sắc mặt của anh 1a.

Không cho Trần Mộc Châu cơ hội nói chuyện, người đàn ông kia lại nói tiếp: “Chính là tôi nghĩ cô tương đối ngu ngốc nhưng vẫn còn có một người mẹ thông minh, gặp phải chuyện gì cũng có thể bao che cho cô. Cho nên mặc dù từ trước đến giờ cô toàn tự mình đi trêu chọc Nguyễn Tri Hạ trước tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu chỉ bởi vì một người đàn ông mà phá hỏng chuyện lớn của tôi thì cô cũng đừng trách tôi sẽ ra tay với cô trước” Trần Mộc Châu khẽ thở hổn hển, cô ta lùi lại một bước, ngồi bệt xuống giường. Đây là lần đầu tiên cô ta cảm giác được sát ý rõ ràng như thế, thân thể cô ta run rẩy ngồi ở trên giường, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

“Đả kích Nguyễn Kiến Định rồi ra tay với Nguyễn Tri Hạ chính là biện pháp tốt nhất, lẽ nào anh không biết sao?” Trần Mộc Châu kiên trì cãi lại, hai tay cô ta nắm chặt ga giường, nghiến răng nói.

Đối phương nhướng mày, cười chế nhạo: “Nếu Lưu Thanh Mai đã bị bắt đi thì với năng lực của Nguyễn Kiến Định, sớm muộn gì cũng có thể tra ra được người đứng đầu là cô thôi, cách tốt nhất bây giờ tìm người chịu đứng ra thay mặt chịu tiếng xấu cho cô…” Nói tới đây, rõ ràng đã thể hiện được ra ý riêng của nó.

“Tìm người chịu tiếng xấu thay cho tôi…” Sắc mặt Trần Mộc Châu trở nên lạnh lẽo, như là nghĩ tới điều gì đó, cô ta đứng lên mà không hề báo trước, vội vàng rời khỏi căn phòng.

“Chỉ có cơ hội này thôi, cô phải nắm bắt thật tốt, không được để cho tôi thất vọng!” Giọng nói của người kia lại vang lên, mang theo một chút ý cười ở trong. Anh ta nán lại ở trong phòng một lúc, đặt chiếc ly lên trên bàn, rút khăn tay ra, tỉ mỉ lau sạch chiếc ly rồi xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play