Chương 3206:

Nguyễn Tri Hạ nắm lấy tay bà Nhung, vui vẻ mà đỡ cái bụng bầu của mình đi mua sắm: “Dì à, dì ở đây lâu như vậy rồi, hôm nay cháu nhất định sẽ cùng dì đi mua sắm thỏa thích” Bà Nhung lập tức cười lớn, không ngừng nói: “Được”.

Hai người Nguyễn Kiến Định cùng Lê Quốc Nam bị bỏ lại, lúc này đang ở cùng nhau, nghe được tin từ vệ sĩ về hành tung của hai người. Bọn họ hiểu ý liếc nhau một cái, bỏ hết việc đang làm trên tay mà chạy theo.

Đùa sao! Chạy loanh quanh với cái bụng bự như thế, trung tâm mua sắm đông đúc đâu đâu cũng là người, lỡ bị thương thì phải làm sao.

Nhưng khi hai người họ đến nơi thì đúng lúc gặp được Nguyễn Tri Hạ, cô đang chọn mua một chiếc váy rất đẹp để chuẩn bị cho đứa trẻ sắp chào đời.

Gương mặt Nguyễn Tri Hạ mang theo một nụ cười rạng rỡ, khiến cho hai người họ vừa trông thấy đã phải mềm lòng, tất cả giận dữ cũng theo đó mà tan biến.

Hai người chỉ có thể cẩn thận theo sát bên cạnh để bảo vệ, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện không mong muøớn.

“Dì ơi, sắp đến bữa trưa rồi. Chúng ta đi ăn trước rồi lát nữa lại tiếp tục đi dạo nhé” Nguyễn Kiến Định nhíu mày, lấy khăn tay giúp cô lau đi mồ hôi trên trán, cả gương mặt đều tỏ ra vẻ đau lòng em gái.

Gương mặt quanh năm lạnh lùng này của anh ấy chỉ khi ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ mới có chút biểu cảm.

Đi mua sắm cũng được một lúc lâu, những thứ muốn mua hay không muốn mua đều đã mua cả một chồng, có thể coi như đã thỏa mãn ham muốn mua sắm của Nguyễn Tri Hạ.

Lúc này cô mới kiêu căng mà gật đầu, nửa người dựa vào người Nguyễn Kiến Định, đi theo anh ấy.

Ánh mắt cô chợt liếc xuống dưới, một bóng người cao lớn lướt qua trên tầng hai. Sườn mặt quen thuộc của người đó khiến trái tim cô không khỏi run rẩy.

Nguyễn Tri Hạ đứng thẳng người lên liếc nhìn về hướng đó thêm một lần nữa, nhưng người đó đã chẳng còn thấy đâu.

“Sao vậy, Tri Hạ” Tưởng rằng bụng cô đột nhiên khó chịu, trái tim Nguyễn Kiến Định bỗng chốc thắt lại.

Tay anh đỡ lấy eo cô, cả người cong xuống, chỉ hy vọng có thể giúp cô đi lại thoải mái hơn một chút.

“Không sao…hình như em đã nhìn thấy người quen… nhưng cũng có thể là nhầm rồi. Anh à, chúng ta đi thôi!” Cô kéo tay áo Nguyễn Kiến Định, ý bảo mình không sao.

Tâm trạng vui vẻ vừa nấy cũng không còn, trái tim Nguyễn Tri Hạ bỗng đau thắt thành từng cơn. Suy nghĩ của cô lúc này chẳng biết đã bay tới phương nào.

Trạng thái của Nguyễn Tri Hạ có vẻ không tốt lắm, mọi người cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Tất cả đều nghĩ rằng có lẽ cô đi bộ đã thấm mậệt rồi, hơn nữa cũng chưa ăn gì cả nên bốn người cứ như vậy mà đi ô Nguyễn về nhà, sớm nghỉ ngơi môt chút.

Dưới tâng là một ánh mắt cực kì kinh ngạc vừa thoáng qua, Tư Mộ Hàn loạng choạng chạy vội lên tìm kiếm khắp tầng ba, nhưng anh không thể tìm thấy người có khuôn mặt giống Nguyễn Tri Hạ như đúc nữa.

Tư Mộ Hàn là một người luôn kiêu ngạo và tự phụ, người đàn ông kim cương số một của thành phố Hải Phòng giờ lại ngồi ở cửa trung tâm thương mại trong tuyệt vọng, ngẩn ngơ thất thần như một đứa trẻ đi lạc.

Mưa to như trút nước không ngừng giội thẳng vào đầu, vào mặt của Tư Mộ Hàn. Anh lại chẳng có chút phản ứng gì.

Tư Mộ Hàn vẫn cuộn tròn mình trong cơn mưa lạnh buốt cho đến tận khi Lâm Tiến Quân nhận được cuộc gọi.

Lâm Tiến Quân thở dài một hơi, lúc này anh ta không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng kéo Tư Mộ Hàn đến bệnh viện địa phương.

Sau khi tự hành hạ bản thân trong một khoảng thời gian dài, không nghỉ ngơi tốt, cơm cũng không ăn, cơ thể của Tư Mộ Hàn đã sớm trở nên cạn kiệt sức lực. Dường như trận mưa lần này đã dồn ép cọng rơm cuối cùng của anh sụp đổ, sốt cao, viêm phổi, một loạt vấn đề xảy ra. Trong một thời gian dài, anh phải trải qua trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play