CHương 3157:

Đeo khẩu trang và đội mũ, trên tay vắt một chiếc áo blue dài trắng giả vờ như bác sĩ của bệnh viện, công khai đi lên phòng thay quần áo ở tâng năm của bệnh viện. Anh ta thay quần áo chuyên dùng phẫu thuật, quay ra rửa tay, sát trùng xong, trong lúc đi đến phòng phẫu thuật thì tình cờ nhìn thấy một bác sĩ cao, gầy nhom đang đẩy Nguyễn Tri Hạ đang ngủ say trên giường bệnh đi tới.

“Con gái cần phẫu thuật hôm nay thật nhiều, Quốc Công, cậu sắp làm giải phẫu lần thứ sáu rồi nhỉ” Nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Lê Quốc Nam giả vờ như nhìn qua bệnh án, giọng nói có hàm ý cười, vỗ bả vai của người đi đến.

“Còn không phải thế à, không biết gần đây có chuyện gì với các cô gái.

Anh Hàn, nếu anh không bận, anh có thể giúp tôi đi xem một chút. Tôi buồn ngủ lắm rồi, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa được nghỉ ngơi đâu.’

Bàn giao bệnh nhân và hồ sơ bệnh án cho Lê Quốc Nam, đôi mắt của người bác sĩ tên Quốc Công đã đỏ ngầu, dáng vẻ của cậu ta trông vô cùng mệt mỏi, chỉ cần nhìn qua là biết cả đêm không ngủ.

Lê Quốc Nam tự nhiên cầm lấy những gì trên tay Quốc Công, anh ta gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ đi chuẩn bị trước, bên trong còn có một người đang tiến hành phẫu thuật nữa”

Sau khi tiếp nhận Nguyễn Tri Hạ, Lê Quốc Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh ta đi đến phòng phẫu thuật của một người khác, cố gắng tránh đi sự theo dõi rồi kéo một cô gái từ giường khác qua và đưa Nguyễn Tri Hạ đến khu phẫu thuật.

Chờ hết thời gian, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật của cô gái kia thì sẽ đổi chỗ hai người lại cho nhau và vẫn là nhờ Quốc Công đẩy họ ra ngoài.

Ngay cả khi có sự giám sát thì ở trong mắt của ông cụ Chánh, đứa con của Nguyễn Tri Hạ gần như không còn nữa.

Khi tỉnh dậy, thứ đập vào tâm mắt của Nguyễn Tri Hạ là một chai nước muối được treo trên cao, cô có chút bối rối, trong lúc nhất thời không nhận ra bản thân đang ở đâu. Bởi vì ngủ quá lâu nên đôi môi của cô nhợt nhạt và khô ráp, nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy một cô gái hốc hác, tiều tụy.

“Tri Hạ, em tỉnh rồi! Em cảm thấy cơ thể thế nào? Có khó chịu ở chỗ nào không?” Lê Quốc Nam không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại tỉnh dậy muộn như vậy, cả buổi chiều anh ta đều ở trong trạng thái vô cùng hoảng sợ. Lúc này anh ta nhìn thấy người đã tỉnh lại thì lập tức vội vàng chạy tới, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, sau đó cô mới sực tỉnh. Cô dùng sức nhấc người dựa vào lưng của Lê Quốc Nam: “Anh Nam, em thấy không sao nhưng bụng có hơi đau”

Cô vừa nói vừa chớp mắt nhìn Lê Quốc Nam, quần áo của cô hơi xộc xệch, dáng vẻ vô cùng yếu đuối.

“Tri Hạ, em hãy chịu đựng một chút. Chờ khoảng thời gian này trôi qua, anh Nam sẽ đưa em trở về nước Mỹ” Mặc dù biết Nguyễn Tri Hạ đang giả vờ nhưng Lê Quốc Nam vẫn không khỏi đau khổ. Anh ta chạm nhẹ lên đôi má ấm áp của cô, lúc này trong lòng anh ta mới cảm thấy tốt hơn một ít.

“Anh có chuẩn bị một chút canh cho em, lát nữa em uống xong rồi nghỉ ngơi cho thật tốt”

“Vâng ạ, em đã để anh Nam phải phiền lòng rồi. Anh cũng mau trở về nghỉ ngơi đi, em ở đây không sao đâu.” Sau đó nhận lấy bát canh mà anh ta đưa, trên khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ dần hiện lên với nụ cười. Một ngày rồi cô chưa ăn được gì vào bụng, cô đã sớm đói không chịu nổi. Nhưng dù sao thì cô cũng là người vừa “đẻ non” nên không thể đụng vào rất nhiều thứ, có canh uống cũng đủ để cô vui vẻ rồi.

Lê Quốc Nam biết rằng anh ta ở đây có thể sẽ gây trở ngại cho cô vào ngày mai. Anh ta gật đầu, đôi môi mím lại như thể có thâm thù đại hận nhưng sau đó anh ta vẫn quay đầu rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi phòng bệnh đã yên lặng, Nguyễn Tri Hạ lấy tờ khai đặt trên đầu giường, cô nhẹ nhàng chụp lại tấm ảnh rồi khẽ ngâm nga bài hát. Cô gửi ảnh vào hộp thư của ông cụ Chánh, thuận tiện hẹn ông ta tám giờ sáng ngày mai gặp mặt.

Nghĩ rằng chuyện này có thể giải quyết ngay lập tức, tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ rất thoải mái. Sau khi uống canh với tắm rửa sạch sẽ, cô ép mình phải đi nghỉ ngơi thật sớm.

Ngày mai sẽ có một trận chiến khó khăn, có thể che giấu được hay không còn tùy thuộc vào màn trình diễn của cô.

Mặc dù cô không biết Lê Quốc Nam đã giúp cô giấu giếm như thế nào nhưng cô biết rằng độ khó của việc này chắc chắn không hề thấp, cô không thể thất bại được.

Nhân vật chính trong bệnh viện đã nghỉ ngơi từ sớm, ở trong phòng làm việc, ông cụ Chánh cau mày đọc bản chẩn đoán bệnh và báo cáo do trợ lý in ra.

Trên bề mặt không có một chút vấn đề gì, ngay cả bác sĩ gia đình của nhà họ Tư sau khi nhìn thấy cũng nói không có vấn đề gì. Nhưng ông ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, ông ta cau mày cẩn thận xem xét từng câu từng chữ phía trên tờ giấy.

Sau khi đọc xong, ông ta vẫn không tin một cô gái có người bố nổi tiếng tính toán lại có thể phá bỏ đứa bé dễ dàng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play