Chương 2846:

 

Giang Vũ Thừa đột nhiên hiểu được tại sao trước đây Thẩm Lệ lại nói bọn họ không giống nhau.

 

Đôi khi, sự thức tỉnh của con người xảy ra tức thời.

 

Loại cảm giác chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra.

 

Không thể nói, cũng không thể biết.

 

Giang Vũ Thừa nói: “Chuyện cho tới bây giờ, làm sao anh có được thứ này cũng không còn quan trọng nữa.”

 

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong mắt Thẩm Lệ xuất hiện vẻ cảnh giác.

 

Giang Vũ Thừa sẽ không bao giờ hành động không có mục đích.

 

Giang Vũ Thừa dường như có chút chật vật, anh cúi đầu không nhìn vào mắt Thẩm Lệ: “Anh chỉ muốn nhờ em giúp anh một việc.”

 

Thẩm Lệ cười: “Giúp? Là giúp đỡ hay là đe dọa, anh có thể nói chính xác hơn được không, chúng ta đã là những người trưởng thành, những người trưởng thành có trách nhiệm phải tự làm mọi việc, đừng lập lờ như vậy.”

 

Không biết từ ngữ nào trong lời nói của Thẩm Lệ đã kích thích Giang Vũ Thừa.

 

Giang Vũ Thừa vốn dĩ khá bình tĩnh, bỗng cáu tiết: “Thẩm Lệ, em nói như vậy là sao? Anh chỉ đang nhờ em một việc, nhưng em lại nói anh đe dọa em? Chúng ta đã cùng nhau lớn lên trong tình bạn, em nghĩ về anh như vậy ư, thật sự nghĩ về anh như vậy sao?”

 

Nét mặt Giang Vũ Thừa đầy tổn thương.

 

“Nghe giọng điệu của anh kìa, anh uỷ khuất lắm à?” Thẩm Lệ vô cảm nhìn Giang Vũ Thừa: “Nếu chỉ là giúp đỡ, anh có thể nói thẳng, anh cố ý hẹn tôi ra ngoài, đưa cái này cho tôi coi là muốn làm gì? Không phải bản thân anh biết rất rõ hay sao?”

 

Thẩm Lệ vỗ mạnh mảnh giấy Giang Vũ Thừa đưa cho cô lên bàn ăn một tiếng “bốp”.

 

Động tĩnh bên họ có chút ồn ào, trêu đến người phục vụ cách đó không xa cũng nhìn về phía đây, thậm chí còn lễ phép bước tới hỏi.

 

“Thưa anh, thưa cô, xin hỏi có cần chúng tôi giúp gì không?”

 

“Không cần, cảm ơn.”

 

Thẩm Lệ từ chối, giọng điệu của cô cũng nhẹ nhàng hơn.

 

Người phục vụ không yên tâm lắm rời đi.

 

Cả Thẩm Lệ và Giang Vũ Thừa đều yên lặng lại.

 

Qua một khoảng thời gian nhất định, Giang Vũ Thừa nói: “Tiểu Lệ, anh không có lựa chọn nào khác.”

 

“Anh không có lựa chọn nào khác, cho nên anh chọn cách đe dọa tôi.” Thẩm Lệ lạnh lùng trả lời.

 

“Em…” Giang Vũ Thừa tức giận: “Anh đã nói rồi, anh không đe dọa em.”

 

“Vậy nói cho tôi biết, anh lấy thứ này từ đâu.” Thẩm Lệ kiên trì muốn hỏi vấn đề này.

 

Chỉ cần biết được thứ này là từ đâu đến thì mới có thể được vấn đề này.

 

“Là có người đưa cho anh, anh thật sự không biết là tới từ đâu.” Giang Vũ Thừa đành phải nói thật.

 

Nhưng Thẩm Lệ bây giờ đã không còn tin anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play