Chương 270:

 

Thời Dũng nhanh chóng lái xe qua đón.

 

Anh ta lái xe vào bãi đỗ xe và quét thẻ dẫn theo Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành vào thang máy riêng của tổng giám đốc.

 

Trước đây Nguyễn Tri Hạ đi làm ở bên ngoài đều là công ty nhỏ, cũng không có loại thang máy riêng này. Bởi vì tòa nhà văn phòng của Nguyễn Thị được xây dựng từ rất sớm nên cũng không có thang máy riêng.

 

Lần đầu tiên đi loại thang máy này, Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy rất mới mẻ.

 

“Cậu chủ, mấy người mợ chủ tới rồi.”

 

Thời Dũng dẫn hai người bọn họ đến cửa văn phòng của Tư Mộ Hàn liền rời đi.

 

Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa đi vào trong, thấy Tư Mộ Hàn ngồi ở sau bàn làm việc.

 

Anh đóng tập tài liệu trong tay lại và chuẩn bị đứng dậy.

 

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, khóe miệng anh hơi cong lên nhưng không dễ nhận ra: “Tới rồi à!”

 

“Vâng.” Nguyễn Tri Hạ trả lời có chút không tự nhiên, sau đó tự mình đi tới ghế sô pha bên cạnh và ngồi xuống.

 

Ngược lại, Tư Gia Thành cảm giác văn phòng của anh mới lạ nên hết nhìn đây lại sờ kia.

 

Tư Mộ Hàn đi tới phía sau Nguyễn Tri Hạ, hai tay chống ở trên lưng ghế sô pha và cúi người nghiêng đầu nhìn mặt cô, hỏi: “Muốn uống gì không?”

 

“Không muốn uống gì cả! Bao giờ thì anh làm xong?”

 

Tư Mộ Hàn giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Sắp rồi.”

 

Vốn còn có một cuộc họp nhưng nếu Nguyễn Tri Hạ vội về thì anh có thể hoãn lại.

 

Đúng lúc này, thư ký tới gõ cửa: “Tổng giám đốc, tôi đã sửa xong tài liệu cho cuộc họp lúc bốn rưỡi rồi.”

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh còn phải họp à?”

 

Khi cô ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn thấy trong mắt cô đều là ảnh ngược của mình.

 

Giọng nói của Tư Mộ Hàn không khỏi dịu xuống: “Không phải là cuộc họp quá quan trọng.”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng cảm giác được giọng nói của anh có phần dịu dàng không giống với mọi khi, trái tim rất kém cỏi của cô lại không nhịn được mà đập mạnh vài cái. Cô dịch người sang bên cạnh: “Anh có việc thì cứ đi làm đi. Tôi chờ anh một lát cũng được.”

 

Rất rõ ràng là cô đang xấu hổ.

 

Nhưng dáng vẻ của cô khi nói chờ anh, thật ngoan ngoãn.

 

Anh chợt có cảm giác muốn hôn cô.

 

Tư Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Tư Gia Thành thấy cậu đúng lúc cũng cầm một quyển sách gì đó và nhìn lại bên này.

 

Tư Mộ Hàn giơ tay lên, ra hiệu cậu xoay qua chỗ khác.

 

Tư Gia Thành trợn trừng mắt và bất đắc dĩ quay lưng lại, giả vờ tiếp tục nghiên cứu sách trên giá sách.

 

Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy động tác của Tư Mộ Hàn, cảm giác anh còn chưa đi nên cô không khỏi quay đầu giục: “Anh mau đi đi.”

 

Cô vừa dứt lời, đôi môi của Tư Mộ Hàn lại đột nhiên ép xuống.

 

Nụ hôn quá đột ngột khiến cho Nguyễn Tri Hạ không thể tránh né được.

 

Tư Mộ Hàn hôn xong còn hôn phớt lên trên môi của cô thêm một cái nữa: “Sẽ về nhanh thôi.”

 

Nguyễn Tri Hạ làm gì còn tâm trạng chú ý nghe xem anh nói gì chứ! Cô quay đầu nhìn về phía Tư Gia Thành, thấy cậu vẫn quay lưng về phía bọn họ đọc sách mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Tư Gia Thành nghe được tiếng đóng cửa mới lặng lẽ quay đầu nhìn, sau đó có tật giật mình mà lật ngược quyển sách đang cầm trong tay lại, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

 

Con mẹ nó! Không ngờ anh họ cũng có tình cảm của con người, còn biết hôn môi nữa kìa!

 

Đáng lẽ vừa rồi cậu phải chụp một tấm ảnh cho mẹ xem mới đúng!

 

Mẹ vẫn nói với cậu là rất lo lắng, sợ cả đời anh họ sẽ phải cô đơn không tìm được đối tượng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play