Chương 2643:

 

Mặc dù là Na Thúc nói chuyện mập mờ, nhưng gần đây chuyện của Tiêu Văn và Cố Tri Dân cũng rất xôn xao, liên hệ trước sau liền có thể hiểu được anh ta đang nói tới ai.

 

Ở phía dưới còn có cư dân mạng đang nhiệt tình thảo luận.

 

“Chuyện này là tôi đã trách oan vị tổng giám đốc này rồi.”

 

“Anh em đừng sợ, cứ lớn tiếng nói ra tên của tổng giám đốc này đi.”

 

“Không nói đâu, sợ bị tước danh hiệu.”

 

“Hahaha, đây là tổng giám đốc ngây thơ nào vậy, mang thai mà còn phải chịu trách nhiệm, điều này không giống với mấy người đào hoa mà chúng ta đã từng biết.”

 

“Tôi đã nói rồi mà, Cố Tri Dân làm sao có thể để ý đến Tiêu Văn được.”

 

“Thớt lầu trên… thớt đâu có danh hiệu đâu.”

 

“…”

 

Hình Ỷ Quân thấy Thẩm Lệ cứ luôn nhìn điện thoại, nhịn không được mà lên tiếng nói: “Tiểu Lệ, đừng có cứ xem điện thoại nữa, nhanh chóng ăn cơm đi, đợi lát nữa nó nguội hết bây giờ…”

 

“Dạ.” Thẩm Lệ quay đầu mỉm cười với Hình Ỷ Quân, úp sấp điện thoại đặt lên trên mặt bàn.

 

Trong lòng của cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện khác.

 

Na Thúc chỉ là một người phê bình điện ảnh, từ xưa đến nay cũng không tham dự mấy tin tức như thế này, bây giờ lại lẫn vào trong những chuyện này…

 

 

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lệ đi ra ngoài đi dạo, đi dạo đi dạo lại gặp phải Tần Nhân.

 

Tần Nhân đang dẫn một chú chó con.

 

Thẩm Lệ đi về phía của bà: “Mẹ Cố.”

 

“Tiểu Lệ, con về rồi đó hả.” Tần Nhân vừa nhìn thấy là cô liền lộ ra nụ cười.

 

Ánh mắt của Thẩm Lệ rơi vào con chó ở kế bên chân: “Sao đột nhiên lại muốn nuôi chó vậy ạ?”

 

Nụ cười trên mặt của Tần Nhân phai nhạt mấy phần, giọng nói yếu ớt: “Nuôi một con chó còn bớt đau đầu hơn so với Cố Tri Dân.”

 

Thẩm Lệ suy tư, muốn nói cái gì đó để an ủi mẹ Cố, hoặc là nói chút gì đó để cứu vớt hình tượng của Cố Tri Dân ở trong lòng của mẹ Cố.

 

Nhưng cô đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đứng ở góc độ của mẹ Cố mà suy nghĩ, đứa con trai này quả thật không thể bớt lo được.

 

“Mẹ Cố, mẹ cũng đừng bởi vì chuyện lần này mà không vui, Cố Tri Dân có thể xử lý tốt mà.”

 

Tần Nhân thở dài: “Đã vài ngày rồi mẹ cũng không có ra quảng trường khiêu vũ.”

 

Thẩm Lệ nhịn không được mà nói vài lời thay cho Cố Tri Dân: “Thật ra thì bản thân của anh ấy cũng không muốn như vậy đâu.”

 

Ý cười nơi đáy mắt của Tần Nhân sâu hơn mấy phần: “Nói cũng phải, có điều nó có chuyện gì cũng không thích nói cùng với mẹ, thằng nhóc này không thể khiến cho người ta bớt lo được, vẫn may là còn mấy người bạn các con ở bên cạnh của nó.”

 

Thẩm Lệ mỉm cười: “Dạ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play