Chương 251:

 

“A.” Nói giống như cô rất thân với Tư Mộ Hàn.

 

Đến cửa một căn phòng, Cố Tri Dân mở cửa: “Mộ Hàn ở bên trong, cô đi vào đi.”

 

Trong phòng tối đen một mảng, không có mở đèn.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có gì đó không đúng: “Rốt cuộc Tư Mộ Hàn anh ta bị làm sao vậy?”

 

Cố Tri Dân thở dài: “Cô vào xem sẽ biết.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Cố Tri Dân vài giây, vẫn cứ nhấc chân đi vào.

 

Cô vừa bước chân vào phòng, “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

 

Nguyễn Tri Hạ đưa tay bật công tắc đèn lên, liếc nhìn cửa phòng một cái, vừa kêu tên Tư Mộ Hàn, vừa tiếp tục đi vào trong phòng.

 

“Tư Mộ Hàn?”

 

Cô gọi vài lần vẫn không nghe tiếng trả lời.

 

Tư Mộ Hàn đang ở phòng giữa, trong phòng khách không có bóng dáng của anh, Nguyễn Tri Hạ đi đến phòng ngủ.

 

Nguyễn Tri Hạ mở đèn phòng ngủ lên, phát hiện phòng ngủ không có bóng dáng của Tư Mộ Hàn, ngay lúc cô chuẩn bị đi ra, thì nghe thấy có tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm.

 

Cô đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa một cái: “Tư Mộ Hàn? Anh có ở trong đó không?”

 

Trong phòng tắm không mở đèn, Nguyễn Tri Hạ cũng không nghe thấy có tiếng người đáp lại, cho nên cô cũng không xác định bên trong có người hay không.

 

Ngay lúc cô chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, trong phòng tắm truyền đến một giọng nói trầm thấp đang kiềm chế: “Cút ra ngoài!”

 

Là giọng nói của Tư Mộ Hàn!

 

Giọng nói của anh có chút không đúng.

 

“Tư Mộ Hàn anh bị làm sao vậy?” Nguyễn Tri Hạ gõ cửa: “Tôi là Nguyễn Tri Hạ.”

 

Mười lăm phút sau, cửa phòng tắm đột nhiên bị người mở ra.

 

Tư Mộ Hàn sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước mắt cô, toàn thân anh toàn là nước, dưới thân chỉ quấn một cái khăn tắm, Nguyễn Tri Hạ đứng cách anh một đoạn, cảm thấy được sự lạnh lẽo trên người anh truyền đến.

 

Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ thử cánh tay của anh, phát hiện lạnh đến dọa người!

 

Tư Mộ Hàn nhanh chóng đẩy tay của cô ra: “Ai cho cô đến đây? Đi về!”

 

Sắc mặt của Tư Mộ Hàn cũng âm trầm giống như giọng điệu của anh. Ánh mắt anh nhìn Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng đến mức không có một chút ấm áp nào, trong mắt là sự chán ghét hiếm thấy, giống như chỉ mong sao cô mau chóng rời đi vậy.

 

Từ lúc nhận được điện thoại của Cố Tri Dân từ nhà đến đây, trong lòng Nguyễn Tri Hạ luôn thấp thỏm không yên.

 

Nỗi lo lắng và bất an không nói rõ được bao trùm lấy cô, cho đến khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn còn sống sờ sờ đứng trước mặt cô, nói chuyện với cô thì Nguyễn Tri Hạ mới yên tâm một chút.

 

“Anh tưởng là tôi muốn đến tìm anh à?” Nguyễn Tri Hạ nhếch môi cười, không chịu yếu thế.

 

Gần như ngay lập tức, Tư Mộ Hàn liền lên tiếng đuổi cô: “Vậy còn không đi?”

 

Nguyễn Tri Hạ mím môi không nói thêm gì nữa, quay người đi ngay.

 

Cố Tri Dân nói gì mà Tư Mộ Hàn và cô thân thiết, thân con khỉ ấy!

 

Tư Mộ Hàn chính là một đại ma vương tính khí thất thường, có quỷ mới biết khi nào cô lại đắc tội với anh ấy.

 

Nguyễn Tri Hạ đi đến cạnh cửa, vặn nắm tay cửa nhưng lại phát hiện ra cửa không hề nhúc nhích.

 

Cô thử lại mấy lần nhưng cửa vẫn bất động như cũ.

 

Có người ở bên ngoài đã khóa trái cửa!

 

Người gọi điện thoại cho cô là Cố Tri Dân, người đóng cửa sau khi cô vào cũng là Cố Tri Dân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play