Chương 2593:

 

“Cô Tiêu.” Nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ nhìn qua cũng có thể thấy đã phai nhạt, cô nhanh chóng vươn tay ra chạm vào tay Tiêu Văn rồi sau đó buông ra ngay.

 

Cố Tri Dân cũng đi tới bên cạnh Tư Mộ Hàn: “Còn tưởng rằng cậu nói đùa nữa, không ngờ cậu lại đến thật.”

 

Lúc này Tư Mộ Hàn mới thu lại ánh mắt đang nhìn lên gương mặt Nguyễn Tri Hạ, rồi mở miệng không có chút cảm xúc nào: “Gần đây hơi buồn chán.”

 

Cố Tri Dân hừ nhẹ một tiếng: “Đã nhận ra rồi.”

 

Nếu như thật sự không phải vì quá nhàm chán, sao Tư Mộ Hàn có thể tới tham gia tiết mục kiểu này.

 

Tư Mộ Hàn liếc nhìn anh ta một cái: “Không phải cậu cũng thế à?”

 

Cố Tri Dân nghẹn lời: “Tôi còn không phải vì tiết mục này là do cậu đầu tư, nên mới đến để hỗ trợ sao, chẳng lẽ tôi thật sự ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm.”

 

“Chuyện cậu ăn no rỗi việc làm còn ít sao?” Tư Mộ Hàn rất hiểu cách đáp trả Cố Tri Dân, hơn nữa vừa đáp trả thì nhất định anh ta á khẩu không trả lời được.

 

Tư Đình Kiêu cũng được xem là một huyền thoại.

 

Có thể ngồi nói chuyện với Tư Đình Kiêu là điều mà người thường không dám nghĩ đến.

 

Không giống với Cố Tri Dân, mặc dù Cố Tri Dân là ông chủ của Thịnh Hải, nhưng vì anh ta thường sử dụng Facebook, lại hay tham dự nhiều hoạt động khác nhau, nhiều người vẫn có thể nhìn thấy anh ta, vì vậy anh ta dường như không khó “với” tới đến thế.

 

Còn Tư Đình Kiêu, anh chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến mọi người cảm thấy không thể “với” tới, càng không dám đến gần.

 

Khác với hào quang mạnh mẽ của Tư Đình Kiêu, Nguyễn Tri Hạ có vẻ ngoài hiền lành và xinh đẹp, hơn nữa còn vô cùng dễ gần.

 

“Xin chào biên kịch Hạ, tên tôi là Kính Giai Nguyệt .” Kính Giai Nguyệt là một người có EQ cao, thấy những người ở trước mặt đều gọi là biên kịch Hạ, cô gọi theo.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Kính Giai Nguyệt với ánh mắt ân cần: “Tôi đã xem chương trình của cô, cô còn xinh hơn.”

 

“Tôi rất lấy làm vinh dự!” Kính Giai Nguyệt bắt tay Nguyễn Tri Hạ rồi cúi đầu: “Tôi cũng đã xem ‘Mất Thành’ của cô và tôi thực sự thích nó, cái chết của lão Vương đến hiện tại vẫn khiến tôi khó thốt lên lời…”

 

Tiêu Văn nhìn xung quanh thấy mọi người đang cười nói, Thẩm Lệ đứng bên cạnh xem Nguyễn Tri Hạ nói chuyện với Kính Giai Nguyệt, cô cảm thấy hơi lạc lõng, bèn đi tới chỗ Thẩm Lệ.

 

“Nhân khí của người bạn tốt này của cô xem ra hơn cô nhiều đấy nhỉ.”

 

“Đúng thế, vừa xinh đẹp vừa tài năng, thật khó để khiến mọi người không thích.”

 

Thẩm Lệ đang có tâm trạng tốt, nên ngay cả khi cô nghe thấy sự khiêu khích trong lời nói của Tiêu Văn, cô cũng không thèm để tâm.

 

Tiêu Văn đã đánh giá thấp tình cảm giữa cô và Nguyễn Tri Hạ rồi.

 

Cô và Nguyễn Tri Hạ đã biết nhau hơn mười năm, từng bước từng bước đi tới được ngày hôm nay, chứng kiến Nguyễn Tri Hạ ngày càng hạnh phúc, cô vui mừng còn không kịp, làm gì có chuyện ghen tị với cô ấy chứ.

 

Tiêu Văn nói với giọng chua lè: “Còn không phải là do may mắn à.”

 

Thẩm Lệ cong môi: “May mắn không phải ai cũng có được đâu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play