Chương 2505:

 

Tuy rằng việc Tiêu Văn bị ngã không liên quan gì đến cô, nhưng mà cô vẫn nên đi thăm.

 

Dù sao thì cô ta cũng đang mang thai.

 

Cố Mãn Mãn không biết vì sao đột nhiên cô lại đổi ý muốn đến bệnh viện.

 

Nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc lái xe đưa Thẩm Lệ đến bệnh viện.

 

Cố Mãn Mãn vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, hỏi một chút xem đang ở bệnh viện nào.

 

Nhưng điện thoại vẫn luôn đổ chuông mà không có ai nghe máy.

 

Sau đó tiếng nói của Thẩm Lệ truyền đến: “Đến luôn bệnh viện tốt nhất thành phố.”

 

“Dạ.” Cố Mãn Mãn cúp điện thoại.

 

 

Nơi quay phim cách thành phố khá xa, khi Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ đi đến bệnh viện, đã chạng vạng tối.

 

Cố Mãn Mãn đến quầy lễ tân hỏi thăm, sau đó đưa Thẩm Lệ đến phòng bệnh của Tiêu Văn.

 

Đến cửa phòng bệnh, bỗng Thẩm Lệ bước chậm lại.

 

Nhìn qua cửa sổ bằng kính xuyên thẳng vào trong phòng bệnh, Thẩm Lệ trông thấy Cố Tri Dân đang gọt táo.

 

Thẩm Lệ và Cố Tri Dân từ nhỏ lớn lên bên nhau, qua nhiều năm như vậy, ngoài cô và người lớn trong nhà ra, cô chưa từng thấy anh gọt táo cho cô gái nào cả.

 

Tiêu Văn đang nằm trên giường nhìn Cố Tri Dân gọt táo, chờ anh gọt táo xong, thì quay đầu không biết nói với Tiêu Văn điều gì đó, mà khiến vẻ mặt Tiêu Văn xấu hổ nở nụ cười.

 

Cô gái nhỏ hai mươi tuổi, nếu như không gây sự cũng rất được người khác yêu thích.

 

Trông thấy Thẩm Lệ hơi thất thần, làm Cố Mãn Mãn ở bên cạnh phải cất tiếng nhắc nhở cô: “Chị Tiểu Lệ.”

 

“Đi thôi.” Thẩm Lệ xoay người đi khỏi đó.

 

“Haiz…” Cố Mãn Mãn hơi khó hiểu, từ xa nói đến bệnh viện thăm Tiêu Văn, kết quả là thật sự đúng là chỉ nhìn một cái thôi sao?

 

Cố Mãn Mãn nhìn xuyên qua cửa sổ lại ngó vào bên trong, không ngờ lần này chạm phải ánh mắt của Cố Tri Dân.

 

Cố Tri Dân trông thấy Cố Mãn Mãn cũng hơi sửng sốt, quay đầu nói với Tiêu Văn vài câu, rồi anh đứng dậy đi ra ngoài cửa.

 

Bị phát hiện tại chỗ làm Cố Mãn Mãn chột dạ nhích về phía bên cạnh, chờ Cố Tri Dân ra ngoài.

 

Bước chân của Cố Tri Dân rất vội vàng, đi vài bước đã ra tới ngoài cửa.

 

Cố Mãn Mãn khẽ gọi anh ta: “Anh họ.”

 

Cố Tri Dân không để ý tới Cố Mãn Mãn, mà đứng trên hành lang nhìn xung quanh, anh ta nhanh chóng đã nhìn thấy Thẩm Lệ đang đi về phía đầu kia hành lang.

 

“Thẩm Tiểu Lệ!”

 

Cố Tri Dân nhanh chân đuổi theo.

 

Cố Mãn Mãn hơi sợ, vốn dĩ Thẩm Lệ định yên lặng rời khỏi đây, nhưng mà vì cô nhìn vào mới khiến cho Cố Tri Dân ra ngoài.

 

Thẩm Lệ nghe thấy tiếng gọi, đứng lại tại chỗ hai giây, rồi mới quay đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play