Chương 2472:

 

“Em là người kể chuyện anh nấu cơm làm cháy phòng bếp cho Mạc Đình Kiên biết?” Cố Tri Dân cụp mắt, nhìn có vẻ rất không vui, cũng không dễ chịu.

 

Thẩm Lệ nhịn không được liếc mắt: “Đúng thế, sao vậy?”

 

Cố Tri Dân lập tức bật cười “ha ha”: “Để đền bù tổn thất, anh muốn ở lại nhà em.”

 

Anh ta vừa nói, vừa thuận thế chen vào nhà Thẩm Lệ.

 

Thẩm Lệ hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản anh ta.

 

Cố Tri Dân như thể đang ở nhà mình, nghênh ngang đi vào trong.

 

Nhìn thấy trên bàn ăn của Thẩm Lệ có bày biện món trứng hấp cà chua, khiếp sợ quay đầu nhìn Thẩm Lệ: “Em làm?”

 

Thẩm Lệ vốn định nói “Liên quan gì đến anh”, nhưng nghĩ lại, bọn họ học nấu ăn cùng lúc, Cố Tri Dân làm cháy phòng bếp, mà cô lại làm được một món ăn, tuy mặn muốn chết, nhưng ít ra nhìn bề ngoài vẫn ổn.

 

“Đúng vậy đó, tôi không giống với ai kia đốt cả phòng bếp.” Thẩm Lệ khẽ nhếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.

 

Cố Tri Dân suy nghĩ một hồi, thật sự vẫn không tìm ra thứ gì có thể đáp trả lại cô.

 

Anh dứt khoát đặt mông ngồi xuống bàn ăn, cầm cái muỗng Thẩm Lệ dùng lúc nãy, bắt đầu ăn trứng hấp cà chua.

 

“Anh dừng tay…” Thẩm Lệ muốn cản cũng nhưng kịp, Cố Tri Dân đã cho vào miệng.

 

Cố Tri Dân nhai hai miếng, sắc mặt khẽ thay đổi, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ.

 

Thẩm Lệ hơi chột dạ.

 

Nhưng cô là Thẩm Lệ, dù có chột dạ thì cũng phải cố gắng giả vờ như đang rất bình tĩnh, thản nhiên.

 

Thẩm Lệ ra vẻ bình tĩnh nói: “Là tự anh muốn ăn.”

 

Cố Tri Dân chợt nở nụ cười: “Đừng hồi hộp.”

 

“Mẹ nó ai hồi hộp chứ!” Thẩm Lệ bước qua muốn giật lấy cái muỗng.

 

“Ôi ôi ôi, làm gì vậy. Cho dù không nghĩ đến tình nghĩa từ nhỏ lớn lên bên nhau của hai ta, thì cũng phải nghĩ đến chuyện anh làm cháy phòng bếp bị em tiết lộ cho Tư Mộ Hàn biết chứ, sau đó Mạc Đình Kiêu bọn họ đã thay phiên nhau gọi điện cười nhạo anh mấy lần, bồi thường cho anh một bữa tối, không tính là làm khó em chứ?”

 

Vẻ mặt Cố Tri Dân không nhìn ra chút gượng gạo nào.

 

Thẩm Lệ sửng sốt: “Anh…”

 

Cố Tri Dân cúi đầu tiếp tục ăn cơm, còn tò mò mà hỏi cô: “Em nuôi chó hồi nào vậy? Sao bảo vệ lại hỏi về con chó của em?”

 

Con chó đó không phải đang ở ngay trước mặt à.

 

Thẩm Lệ lườm Cố Tri Dân: “Anh là mẹ tôi à, quan tâm nhiều thế?”

 

Nhìn Cố Tri Dân ăn cơm ngấu nghiến, Thẩm Lệ cuối cùng vẫn không nỡ, rót một ly nước cho anh ta.

 

Nghe tiếng ly nước đặt lên bàn, Cố Tri Dân nhếch miệng cười: “Vẫn là em gái Tiểu Thẩm đối xử tốt với anh trai.”

 

Thẩm Lệ liền nhấc chân đạp chân anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play