Chương 222:

 

Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy vẻ ngoài của Tư Mộ Hàn quá đỗi kiệt xuất, có rất ít người trong giới giải trí có thể hơn được anh, cứ coi như là có đi, thì khí chất cũng không thể qua nổi Tư Mộ Hàn.

 

Bị ánh mắt thong dong của anh nhìn, Nguyễn Tri Hạ trong chốc lát có chút lo lắng.

 

Anh ta lại bắt đầu nghiêm túc rồi ư?

 

Chỉ cần một câu nói của cô, anh ta sẽ làm theo thật ư?

 

Hai người cứ thế nhìn nhau, chẳng ai nói trước, cũng chẳng ai nhìn sang phía khác.

 

Chỉ đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào: “Cậu chủ, mợ chủ, đến lúc dùng bữa rồi.”

 

Lúc đó Nguyễn Tri Hạ mới bình thưởng trở lại, mấp máy môi rồi nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp Nguyễn Thị.”

 

“Được.”

 

Không do dự chút nào, Tư Mộ Hàn đáp lại cô một cách quả quyết.

 

Cô không thực sự muốn giúp cho Nguyễn Thị, chỉ là cô không tin những gì Tư Mộ Hàn nói.

 

Đối với anh ta mà nói, giúp Nguyễn Thị chẳng có ích gì với bản thân anh ta, ngược lại đó còn là chuyện vừa phiền phức, vừa tốn sức.

 

Người thông minh không bao giờ làm những chuyện như thế này.

 

……

 

Sau khi Tư Mộ Hàn đồng ý giúp Nguyễn Thị, rất nhanh anh đã có hành động.

 

Đầu tiên, những tin tức không hay về Nguyễn Thị trên mạng chỉ trong chốc lát biến mất toàn bộ, tiếp đó các công ty từng hủy bỏ hợp tác làm ăn với Nguyễn Thị lại nhanh chóng hồi tâm chuyển ý.

 

Chẳng bao lâu, Nguyễn Thị lại một lần nữa quay trở về đúng vị trí.

 

Thậm chí còn có người tìm đến tận cửa Nguyễn Thị để đầu tư tiền.

 

Nguyễn Tri Hạ biết được những chuyện này, trong lòng vô cùng phức tạp những cảm xúc đan xen.

 

Cô tưởng rằng Tư Mộ Hàn chỉ nói để đấy thôi, không ngờ rằng anh ta vừa ra tay, lại giúp đỡ một cách nhiệt tình đến vậy.

 

Trên mạng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện những bảng chữ nền đen thảo luận về nhà máy Nguyễn Thị, nhưng rất nhanh đều bị tháo gỡ.

 

Các phương tiện truyền thông như mất trí nhớ toàn bộ, quên hẳn đi chuyện này, cũng không còn ai đề cập đến nó nữa.

 

Thẩm Lệ đang quay phim ở bên ngoài cũng trở về thành phố Hà Dương, vừa lúc Nguyễn Tri Hạ phát lương, liền hẹn cô ấy cùng đi ăn.

 

Lúc tan làm, đến đón Nguyễn Tri Hạ không phải là Thời Dũng, mà là một tài xế khác.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa lên xe liền nói tên của nhà hàng: “Đưa tôi đến nhà hàng này là được, sau đó không cần đến đón tôi, tự tôi có thể về.”

 

Năm nay, thu hoạch của Tư Gia Thành rất bội thu, đếm xong số sách bài tập của học sinh, cậu ta quay lại hỏi cô: “Chị đi đâu?”

 

“Đi ăn cùng với người bạn.”

 

“Tôi cũng muốn đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ không muốn cho cậu ta đi cùng, nhưng cuối cùng không từ chối được, đành đưa cậu ta đi cùng.

 

Thẩm Lệ vừa nhìn thấy Tư Gia Thành, liền hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Đây là con nhà ai vậy? Tớ không biết nhà họ Nguyễn các cậu có bà con người thân nào có gene tốt như vậy.

 

Tư Gia Thành là cậu bé tuấn tú khôi ngô, tóc xoăn, da trắng, vị thành niên, khi cười trông rất tươi.

 

Tư Gia Thành quen thân rồi giới thiệu: “Tôi tên là Tư Gia Thành.”

 

“Phụt!” Miếng trà mà Thẩm Lệ vừa uống tới miệng xong liền phun ngay ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ im lặng lấy hai tờ khăn giấy đưa cho Thẩm Lệ.

 

Cô vẫn chưa nói chuyện của Tư Mộ Hàn cho Thẩm Lệ biết, cho nên Thẩm Lệ nghe thấy lời nói của Tư Gia Thành mới kích động như vậy.

 

Tư Gia Thành không biết gì về những chuyện vòng vo tam quốc này, rất rõ ràng là cậu ấy cũng ngạc nhiên vì phản ứng của Thẩm Lệ. Cậu ấy ngồi xuống sau đó hỏi Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt mờ mịt: “Tên của tôi làm sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play