Chương 216:

 

“Anh ta làm sao lại đuổi cậu xuống xe?” Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền lấy một tờ 200.000 đồng từ trong túi đưa cho cậu: “Sau này không có tiền thì tìm tôi với anh họ cậu, không được ra ngoài lừa người khác .”

 

Mặc dù việc đó cũng là một loại bản lĩnh, nhưng Tư Gia Thành còn quá nhỏ, quan niệm này không đúng, sau này lớn lên khó mà sữa chữa.

 

“Cảm ơn chị Tri Hạ.” Tư Gia Thành nhận tiền, cười híp mắt nói cảm ơn với cô.

 

Tri Hạ cũng cười với cậu, bản tính của đứa trẻ này cũng khá tốt.

 

“Được rồi, mau đến trường đi, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường mà lại báo đến muộn cũng không được hay cho lắm.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại giống như nghĩ đến chuyện gì đó dặn dò cậu ta: “Không nên gây chuyện.”

 

“Tôi gây chuyện lúc nào vậy?” Tư Gia Thành vẻ mặt bất mãn.

 

Cậu ta gây chuyện còn chưa đủ?

 

Nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không nhiều lời với cậu ta, chỉ khuyên cậu ta mau đi.

 

Tư Gia Thành nhét tiền vào trong túi của mình, sau đó nghiêm mặt, lại do dự mở miệng: “Tôi có câu này muốn nói với chị.”

 

“Nói cái gì?” Nguyễn Tri Hạ hiếm khi nhìn thấy Tư Gia Thành lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như thế, cũng có chút ngạc nhiên đứng lên.

 

“Nếu như có thể, chị vẫn nên cố gắng ly hôn với anh họ tôi, anh ta không phải là người tốt.” Tư Gia Thành nói xong, lại bổ sung: “Tôi nói thật lòng đấy, không phải vì muốn chị làm bạn gái tôi mới nói như vậy đâu.”

 

Nếu như Tư Gia Thành không nói câu tiếp theo, Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa đã tin rồi.

 

Cô trừng mắt liếc Tư Gia Thành: “Trẻ con đừng nói linh tinh, nếu cậu không đi tôi sẽ gọi điện thoại cho anh họ cậu.”

 

“Được rồi, tôi đi trước.” Cậu ta đi được mấy bước lại nghiêm túc quay đầu về phía cô nói: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”

 

Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại di động ra, cậu ta nhún vai, lập tức bỏ chạy không còn dấu vết.

 

Tư Gia Thành tính vẫn trẻ con, rất nhiều chuyện cậu ta không hiểu, nhưng có một điểm cậu ta nói không sai, Tư Mộ Hàn quả thực không phải người tốt đẹp gì.

 

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ trở về lại gặp Nguyễn Hương Thảo.

 

Nguyễn Hương Thảo thấy Nguyễn Tri Hạ sắc mặt liền không tốt.

 

Nhưng, lúc cô ta nhìn quần áo trên người Nguyễn Tri Hạ, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

 

Khoảng thời gian gần đây, Nguyễn Tri Hạ làm ở Nguyễn Thị, chỉ ăn mặc rất giản dị, không giống phu nhân một gia đình giàu có chút nào.

 

Hôm nay cô ta còn mặc bộ quần áo này, mặc dù thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng là thương hiệu sản xuất lớn, vải cắt và may đều là loại tốt nhất.

 

Ai mua quần áo cho cô ta? Tư Gia Thành?

 

Nguyễn Hương Thảo khoanh tay, hất cằm mắt liếc nhìn cô: “Nghe bố tôi nói, cô không thể khuyên giải lay động được Tư Mộ Hàn giúp Nguyễn Thị?”

 

“Đúng vậy, anh ấy đâu phải loại người tôi có thể khuyên giải lay động được như vậy, hay là cô đi thử xem?” Nguyễn Tri Hạ cuối tuần này bởi vì chuyện Tư Mộ Hàn, tâm trạng vẫn không tốt lắm, không có sức diễn kịch với Nguyễn Hương Thảo.

 

“Tôi đi thì tôi sẽ đi, cô nghĩ tôi không dám đi sao?” Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, đắc chí rời đi.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Thẩm Lệ nói một chút cũng không sai, Nguyễn Hương Thảo đúng là giai đoạn cuối của bệnh công chúa rồi, hết cách xoay chuyển.

 

Đầu tiên Nguyễn Hương Thảo muốn đi quyến – rũ “Tư Gia Thành”, sau đó thất bại, bây giờ lại muốn đi quyến – rũ “Tư Mộ Hàn”, mặc dù Nguyễn Tri Hạ biết hai người này là cùng một người, nhưng đối với Nguyễn Hương Thảo mà nói lại là hai người.

 

Cô ta thật sự cho rằng đàn ông trên thế giới này đều phải vây quanh cô ta?

 

Tự tin có thể làm khiến cho tất cả đàn ông đều bị sức hấp dẫn của cô ta thu phục?

 

Hết cách rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play