Chương 1650:

 

Vì trước đó trong điện thoại Tư Mộ Hàn đã nói rất rõ, anh nhất định sẽ không giành quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn cho cô.

 

Tư Mộ Hàn đây là đã quyết tâm tranh quyền nuôi con với cô.

 

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, có chút suy sụp: “Tôi biết rồi, cảm ơn luật sư Phó.”

 

Phó Đình Tây rất rõ chuyện giữa Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn. Anh ta và Tư Mộ Hàn cũng có giao tình nhiều năm nên cũng không nhẫn tâm nhìn bọn họ đi đến bước này.

 

Anh ta do dự một chút, cuối cùng ní một câu: “Nguyên tố thắng một vụ kiện có rất nhiều, thiếu một thứ cũng không được, không chỉ dựa vào thực lực, Phó tôi lời nói cũng chỉ vậy thôi, cô Hạ bảo trọng.”

 

Thực ra năm nay số lần anh ta gặp Nguyễn Tri Hạ không nhiều nhưng ấn tượng với cô vẫn chỉ dừng lại ở lần tiên đầu gặp mặt, khi cô cười rạng rỡ nhìn xung quanh.

 

Nguyễn Tri Hạ không thể nghi ngờ chính là một mỹ nhân hiếm thấy, càng hiếm hơn là sự thông minh và bình tĩnh của cô.

 

Anh ta nhớ lại ngày cùng Cố Tri Dân đến nhà Tư Mộ Hàn ăn chực, không hiểu sao có chút hoài niệm.

 

Thực ra anh ta không có lòng thương hại với Nguyễn Tri Hạ, chỉ làm cảm thấy rất đáng tiếc.

 

Tiếc cho mối tình của bọn họ cũng tiếc cho sự trớ trêu của Nguyễn Tri Hạ.

 

Phó Đình Tây nói những lời này khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi ngoài dự đoán, cô cảm kích nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn luật sư Phó.”

 

“Tạm biệt.” Phó Đình Tây cúp điện thoại, cảm thấy có chút buồn bực bèn cầm điện thoại lên gọi cho Tư Mộ Hàn.

 

Sau khi điện thoại thông thì ‘tút’ dài sau đó thì bị ngắt.

 

Gì chứ? Tư Mộ Hàn còn cúp điện thoại anh ta?

 

Phó Đình Tây cảm thấy khó chịu, anh ta vì chuyện của Tư Mộ Hàn mới cảm thấy buồn bực, Tư Mộ Hàn còn không nhận điện thoại anh làm sao có thể ổn được?

 

Anh ta liên tiếp gọi bảy tám cuộc, cuối cùng Tư Mộ Hàn không kiên nhẫn nữa, nhận điện thoại.

 

“Phó Đình Tây, tốt nhất là cậu có chuyện đại sự gì muốn nói với tôi, còn không cậu hãy tự chuẩn bị quan tài cho mình đi!” Tư Mộ Hàn âm u nói.

 

Phó Đình Tây không chút hoài nghi, nếu như lúc này Tư Mộ Hàn ở trước mắt anh ta, nhất định sẽ tức giận đánh anh ta một trận.

 

Phó Đình Tây vẫn có chút sợ hãi, dù sao anh ta cũng không đánh lại được Tư Mộ Hàn nên cũng không nói những lời vô nghĩa nữa mà nói thẳng vào vấn đề: “Vừa nãy vợ trước của cậu gọi cho tôi.”

 

“Nguyễn Tri Hạ?” Tư Mộ Hàn ngừng một chút rồi hỏi: “Cô ấy gọi cho cậu làm gì?”

 

Ngữ khí này nghe có vẻ không giống bình thường lắm nhưng khác ở đâu thì Phó Đình Tây nhất thời chưa nghĩ ra.

 

“Cô ấy hỏi nếu tranh quyền nuôi còn với cậu sẽ có mấy phần thắng.”

 

“Cậu nói thế nào?”

 

“Tôi nói không có phần thắng, để cô ấy chết tâm!” Câu sau là Phó Đình Tây có ý thêm vào cho hợp với cách làm của Tư Mộ Hàn.

 

Anh ta cũng không biết rốt cuộc Tư Mộ Hàn muốn làm trò gì, từ trước đến nay Tư Mộ Hàn có việc mới tìm đến anh ta nhưng đều là chuyện liên quan đến pháp luật. Còn về chuyện tình cảm, anh ta không xử lý được mà Tư Mộ Hàn cũng không thể nói với anh ta.

 

Anh ta chỉ cảm thấy lần này hành vi của Tư Mộ Hàn rất kỳ lạ, không giống tác phong hành sự của anh trước đây.

 

Dựa vào tính cách Tư Mộ Hàn, nếu như anh thật sự muốn giành quyền nuôi Tư Nguyễn thì sẽ không lưu lại chút tình cảm nào, càng không cho Nguyễn Tri Hạ cơ hội tố tụng.

 

Sự quả quyết và tàn nhẫn của Tư Mộ Hàn, anh ta cũng đã được thấy.

 

Tư Mộ Hàn nghe lời anh ta nói cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hỏi một câu: “Còn gì không?”

 

“Tôi còn nhắc nhở cô ấy một chút, thủ đoạn đứng đắn chắc chắn sẽ không làm được gì cậu nên để cô ấy có thể suy nghĩ một chút biện pháp đường tắt. Ví dụ như tìm một núi dựa vững chắc hơn cậu gì đó chẳng hạn…”

 

Mặc dù giọng điệu Phó Đình Tây không phải rất đứng đắn nhưng nói lại rất nghiêm túc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play