Chương 152:

 

“Nguyễn Tri Hạ! Bố đồng ý cho con đến phòng dự án là để con đi học tập chứ không phải để kéo chân Hương Thảo, phá hỏng dự án của công ti!”

 

Khuôn mặt Hạ Lập Nguyên u ám, giống như hận không thể xong lên đánh cho Nguyễn Tri Hạ một cái tát.

 

Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn đôi cha con đang diễn kịch, cười lạnh: “Nguyễn Hương Thảo còn cần con kéo chân sao? Bản thân cô ta đã giống như gãy chân rồi chuyện gì cũng làm không xong! Bố tự hỏi lòng mình đi, từ khi cô ta vào nhà họ Nguyễn, đã đàm phán thành công cho bố bao nhiêu dự án rồi, phá hỏng bao nhiêu dự án rồi?”

 

“Nguyễn Tri Hạ! Cô nói bậy cái gì đó? Mỗi năm công ti kí thành công bao nhiêu dự án, đều là do tôi vất vả khổ sở dẫn đội kí được!”

 

Nguyễn Hương Thảo lắc lắc đầu, vẻ mặt thống khổ: “Tôi một lòng vì công ti, mà cô lại vì dục vọng cá nhân muốn thể hiện bản thân, phá hỏng dự án lớn như thế, bây giờ còn bêu rếu tôi, cô xem thế có được không?”

 

Thật là … nói cứ như là sự thật vậy.

 

“Có phải vì công ti hay không trong lòng cô tự biết.” Ý cười trong mắt Nguyễn Tri Hạ không chạm đến đáy mắt.

 

Nguyễn Hương Thảo bị cô nhìn như thế bất giác cảm thấy chột dạ.

 

“Tôi đương nhiên là một lòng vì công ti rồi!” Nguyễn Hương Thảo cao giọng, che đậy sự chột dạ của mình.

 

Hạ Lập Nguyên thấy hai người đã cãi nhau đến mức đấy liền quát lớn: “Được rồi! Hai người các con đi về hết cho ta!”

 

Nguyễn Hương Thảo còn không chịu đi, mục đích cô làm chuyện hôm nay chính là muốn đuổi Nguyễn Tri Hạ khỏi phòng dự án.

 

“Bố, Tri Hạ thật sự không hợp ở phòng dự án! Bố chuyển nó về lại phòng thị trường đi!”

 

Những lời trước đây của Nguyễn Tri Hạ thực sự đã đụng trúng lòng Hạ Lập Nguyên, phòng dự án từ khi vào tay Nguyễn Hương Thảo, thành tích mỗi năm lại giảm.

 

Ông ta càng thêm phiền: “Ra ngoài!”

 

“Bố!” Nguyễn Hương Thảo gọi một tiếng, cho dù không cam tâm cũng chỉ đành xoay người ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài trước, đứng ở cửa đợi Nguyễn Hương Thảo.

 

Nguyễn Hương Thảo vừa nhìn thấy cô sắc mặt liền khó coi: “Xem cô còn đắc ý được bao lâu nữa, đợi bố đuổi cô ra khỏi nhà họ Nguyễn đi!”

 

“Ồ? Đuổi tôi ra khỏi nhà họ Nguyễn sao?” Nguyễn Tri Hạ cười dịu dàng: “Không cần Tư Mộ Hàn góp vốn cho nhà họ Nguyễn nữa sao?”

 

Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng: “Cô thật sự cho rằng trong tay tên tàn phế Tư Mộ Hàn kia có tiền sao?”

 

“Miệng sạch sẽ chút đi.” Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta.

 

“Chính cô không sạch sẽ còn không biết xấu hổ nói người khác?” Nguyễn Hương Thảo hất cằm, cười đắc ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ý cười trên mặt hơi thu lại, xoay người trở lại phòng làm việc Hạ Lập Nguyên.

 

Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn phòng làm việc đóng chặt cửa, xoay người rời đi.

 

Trong phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên.

 

Nguyễn Hương Thảo ngồi đối diện với ông ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bố, có chuyện con quên không nói với bố, trong tay Nguyễn Tri Hạ có thẻ đen toàn cầu chỉ nội bộ nhà họ Tư mới có!”

 

“Làm sao con biết?” Hạ Lập Nguyên kinh ngạc hỏi: “Nó mới đến nhà họ Tư bao lâu mà Tư Mộ Hàn đã đưa thẻ đen cho nó?”

 

“Lần trước con với Sơ Hoàng đến Kim Hải ăn cơm, con tận mắt nhìn thấy nó quẹt thẻ đen!” Nguyễn Hương Thảo vẻ mặt kích động: “Thẻ đen của nhà họ Tư, nghe nói là không giới hạn?”

 

Thẻ đen giá trị toàn thế giới của nhà họ Tư rốt cuộc có phải là không giới hạn hay không, Hạ Lập Nguyên cũng không rõ.

 

Là một gia tộc giàu sang đỉnh cao, cho dù không phải là không giới hạn thì trong thẻ cũng nhất định có vô số con số.

 

Thấy Hạ Lập Nguyên đã nghe được lời của mình, Nguyễn Hương Thảo tiếp tục nói: “Nếu như chúng ta có thể lấy được thẻ đen nhà họ Tư trong tay Nguyễn Tri Hạ, vậy thì không cần lo lắng chuyện tiền vốn nữa rồi!”

 

Hạ Lập Nguyên cũng có chút xao động, nhưng ông ta rốt cuộc cũng là một tay lão luyện chốn thương trường, sẽ không xúc động như người trẻ, làm việc cũng thận trọng hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play