Chương 1613:

 

Ánh mắt anh lạnh lùng, trong đáy mắt không nhìn ra chút tình cảm nào, cũng không có chút hơi ấm nào.

 

Tư Mộ Hàn như vậy làm cho Tô Miên hơi khiếp sợ, làm cô ta không khỏi nhớ tới ba năm trước cô ta đã tốn bao công sức cũng không thể làm cho Tư Mộ Hàn quên Nguyễn Tri Hạ và động lòng với cô ta.

 

Trong giây lát, cô ta tự nhiên sinh ra một ảo giác: ba năm trước Tư Mộ Hàn không thích cô ta, bây giờ không thể yêu cô ta, về sau càng không thể nào yêu cô ta được.

 

Nhưng trong thời gian này có nhiều chuyện xảy ra làm cô ta tự tin vào chính mình, lại khiến cho cô ta không ngừng do dự, làm cho cô ta cảm thấy trong lòng Tư Mộ Hàn có mình.

 

Một lát sau, Tư Mộ Hàn nặng nề lên tiếng: “Tô Miên!”

 

Tô Miên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, trong mắt hiện lên chút hốt hoảng.

 

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng, sâu bên trong đôi mắt đen như mực hình như thoáng ánh lên vẻ hung dữ nhưng đã lập tức biến mất, nhanh đến mức làm người ta khó có thể phát hiện được.

 

“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đã từng làm gì?” Mắt Tư Mộ Hàn hơi híp lại, nhìn về phía Tô Miên: “Tôi cho rằng cô không giống với những người phụ nữ khác, là một người phụ nữ biết điều. Nhưng tầm mắt của cô cũng quá thấp, lúc nào cũng nắm lấy Nguyễn Tri Hạ không tha.”

 

Tô Miên nghe ra được trong giọng nói của Tư Mộ Hàn lộ ra sự thất vọng và mỉa mai.

 

“Không phải đâu, Đình Kiên, anh nghe em nói…” Tô Miên liền vội vàng kéo cánh tay của Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn hất cô ta ra: “Bản thân cô nên yên tĩnh một chút đi. Tôi còn phải tham dự một cuộc họp qua video nữa.”

 

Anh nói xong liền đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

 

 

Nghi thức khởi động máy được tiến hành vào lúc 10h30.

 

Lúc kết thúc thì đã là một giờ, buổi chiều phải quay mấy cảnh nên bữa trưa mọi người gọi luôn cơm hộp.

 

Khi diễn viên ghép lời thoại và chính thức quay phim, Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ ở bên cạnh không có chuyện gì để làm.

 

Bởi vì liên quan tới một đạo cụ nào đó nên cảnh quay được thực hiện nhiều lần, đạo diễn không thể làm gì khác hơn là bảo bọn họ nghỉ ngơi trên đường để thu xếp lại.

 

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.

 

Ở đây chỉ có nhà vệ sinh công cộng. Lúc cô đi ra, đã bị người ta bịt miệng từ phía sau và nhanh chóng kéo cô vào trong một gian phòng.

 

Sức lực của người kia rất lớn, không cho Nguyễn Tri Hạ có chút cơ hội phản kháng nào, ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.

 

Trong phòng không bật đèn nên hơi tối. Cô vừa bị kéo vào đã bị đè – ở phía sau cửa.

 

Lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông đè lên cô, hơi thở có phần không ổn định, cảm xúc dao động tương đối lớn.

 

Nguyễn Tri Hạ không dám lên tiếng, sau khi nín thở mấy giây, cô mới bình tĩnh lại, cũng ngửi được mùi quen thuộc trên thân của người đàn ông.

 

Cô cúi đầu cười một tiếng, trong giọng nói kèm theo cảm giác lạnh lùng lại lười nhác: “Sao vậy? Cậu chủ Tư muốn tự mình trút giận cho bạn gái sao? Hay là cậu chủ Tư muốn quay đầu lại ăn cỏ?”

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ nói chuyện còn cố ý ngước đầu lên, ghé sát vào mặt của người đàn ông. Cứ như vậy, hơi nóng thở ra lúc cô nói chuyện đã phả vào trên cằm của người đàn ông.

 

Cô dần dần thích ứng với ánh sáng mờ tối trong phòng, cũng thấy rõ đường nét của người đàn ông trước mắt.

 

Thật sự là Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn vẫn dùng sức khống chế cô nhưng không có động tác tiến thêm một bước, cũng không lùi lại, chỉ có giọng điệu nặng nề hỏi cô: “Vì sao em lại đi gõ cửa phòng của Hứa Mộ Hàn?”

 

Nguyễn Tri Hạ cố nén sự hoảng loạn trong lòng, giọng điệu vẫn như trước, giả vờ khinh thường: “Trước đó tôi đã thảo luận qua về vấn đề này rồi. Tối nay, tôi đi gõ cửa phòng của anh, chẳng phải anh sẽ biết sao?”

 

“Nguyễn Tri Hạ!” Tư Mộ Hàn cúi đầu gọi tên cô, ngầm có ý cảnh cáo.

 

Dường như Nguyễn Tri Hạ không nói chuyện nghiêm túc thì anh sẽ làm ra chuyện gì quá đáng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play