Chương 1571:

 

“Nếu muốn biết tin tức của Nguyễn Hương Thảo thì từ giây phút này trở đi cho đến khi bà rời khỏi đây đừng nói thêm lời nào nữa, cũng không được đem chuyện của Tư Nguyễn nói ra ngoài, bằng không thì hãy đợi nhặt xác Nguyễn Hương Thảo đi.”

 

Tiêu Giai Kỳ nhìn thấy nội dung tin nhắn thì biến sắc, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch: “Con biết…”

 

Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nguyễn Tri Hạ, Tiêu Giai Kỳ lập tức ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa.

 

Tiêu Giai Kỳ cúi đầu, nhắn cho Nguyễn Tri Hạ một tin: “Con biết tin tức của Hương Thảo sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy mấy chữ này, môi nhếch lên một nụ cười.

 

Chỉ là nụ cười không hề đạt tới đáy mắt, thậm chí nụ cười còn có chút lạnh lẽo.

 

Tiêu Giai Kỳ không biết sao cô lại cười như vậy, không đợi được lại nhắn cho cô một tin: “Có phải con có tin tức của con bé.”

 

Nguyễn Tri Hạ bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn Tư Nguyễn.

 

Lúc nãy cô gắp cho Tư Nguyễn hai cái cánh gà, Tư Nguyễn lúc này đang gặm cánh gà, khắp mồm đều là dầu.

 

Cảm giác Nguyễn Tri Hạ đang nhìn, con bé đưa cho cô cái cánh gà chưa kịp ăn: “Mẹ ăn đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nói: “Mẹ không thích ăn cái này, con ăn đi.”

 

Tư Nguyễn thích nhất là ăn cánh gà, vừa nghe thấy Nguyễn Tri Hạ nói không ăn, con bé liền đưa nốt cái còn lại nhét vào mồm.

 

Tiêu Giai Kỳ ngồi đối diện nhìn Nguyễn Tri Hạ không trả lời tin nhắn của bà, lại xem Tư Nguyễn ăn cơm, bà càng gấp gáp, muốn hỏi nhưng lại sợ Nguyễn Tri Hạ làm gì bất lợi với Nguyễn Hương Thảo, chỉ đành tiếp tục im lặng gửi tin nhắn cho Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ thấy điện thoại rung nhưng cũng không nhìn lấy một lần.

 

Tư Nguyễn thấy vậy liền nhắc cô: “Mẹ có điện thoại kìa.”

 

Nguyễn Tri Hạ cầm lấy điện thoại, tắt âm, quay sang nói với Tư Nguyễn: “Người ta gọi nhầm đó.”

 

Tư Nguyễn gật gật đầu tiếp tục ăn cánh gà.

 

Nguyễn Tri Hạ lúc này mới quay sang nhìn Tiêu Giai Kỳ, ánh mắt rét lạnh khiến Tiêu Giai Kỳ phát run.

 

Cô cố ý lấy Nguyễn Hương Thảo ra để uy hiếp Tiêu Giai Kỳ, nhưng cũng không ngờ đến bà ta lại gấp gáp như vậy, toàn bộ sự chú ý của bà ta lúc này đều là tin tức của Nguyễn Hương Thảo, không hề để tâm chút nà đến Tư Nguyễn nữa.

 

Nguyễn Tri Hạ tuy sớm biết Tiêu Giai Kỳ là người như thế nào, nhưng lúc thấy bà ta dịu dàng quan tâm đến Tư Nguyễn, cô vẫn có chút mong đợi.

 

Mong đợi Tiêu Giai Kỳ có thể thay đổi, hi vọng cho dù bà ta không thích cô cũng sẽ thân thiết với Tư Nguyễn.

 

Nhưng thực tế đã chứng minh, Nguyễn Tri Hạ cô nghĩ quá nhiều rồi.

 

Tiêu Giai Kỳ trước đây không thích Nguyễn Tri Hạ, bây giờ bà ta cũng sẽ không thích Tư Nguyễn y như vậy.

 

Hơn hai mươi năm nay đều như vậy, có lẽ Tiêu Giai Kỳ cả đời này cũng sẽ không thay đổi.

 

Chỉ vì Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Tư Nguyễn gọi Tiêu Giai Kỳ một tiếng “bà ngoại” nên cô mới có hành động như vậy.

 

Cô mới cố ý nhắn cho bà ta tin nhắn như vậy để thử bà ta.

 

Tiêu Giai Kỳ quả nhiên không làm cô thất vọng, bà ta vẫn Tiêu Giai Kỳ mà cô biết, là Tư Phu nhân của Nguyễn Hương Thảo, là Tiêu Giai Kỳ chỉ quan tâm tới con gái riêng của chồng.

 

Nhưng bà ta vĩnh viễn không phải là mẹ của Nguyễn Tri Hạ cô nữa.

 

Sau đó, Nguyễn Tri Hạ cũng không để tâm đến Tiêu Giai Kỳ nữa, Tiêu Giai Kỳ tuy gấp gáp muốn biết tin tức của Nguyễn Hương Thảo, nhưng lời của Nguyễn Tri Hạ khiến cho bà ta không dám kích động.

 

Bà ta thực sự sợ Nguyễn Hương Thảo xảy ra chuyện, cho nên không dám khinh suất, từ lúc Nguyễn Tri Hạ nói câu đó cho đến lúc cô và Tư Nguyễn ăn cơm xong, bà ta đều không ho he lấy một câu.

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ đem Tư Nguyễn đi thanh toán, lại đúng lúc gặp Cố Tri Dân.

 

Cố Tri Dân đi lên trước Tư Nguyễn: “Chú đưa con đi chơi có được không? Chú có rất nhiều thứ hay ho!”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tiêu Giai Kỳ cách đó không xa, biết Tiêu Giai Kỳ sẽ không chịu từ bỏ, liền bảo Cố Tri Dân đem Tư Nguyễn đi chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play