Chương 1511:

 

Người giống như Tiêu Thâm làm sao có thể biết nấu ăn.

 

Rất lâu sau, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân vẫn là kết luận quá sớm, người như Tiêu Thâm biết nấu ăn cũng là một việc bình thường.

 

Nguyễn Tri Hạ quay lại phòng, qua một lúc, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

 

Không cần nhìn qua mắt mèo, cô liền biết lại là Tiêu Thâm.

 

Cô mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Thâm đang đứng ở cửa.

 

Mặt anh không có biểu cảm gì bưng một phần bữa sáng đứng trước cửa, hai mắt thờ ơ, giống như bị ai đó ép mang bữa sáng cho cô.

 

“Không…cần đâu, tôi không đói.” Có vẻ rất miễn cưỡng, Nguyễn Tri Hạ cũng có chút không dám nhận.

 

Khóe miệng Tiêu Thâm hình như nâng lên một chút, nói: “Nấu nhiều rồi, dù sao cũng không ăn hết.”

 

Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể nhận lấy, cô bây giờ có chút không chắc chắn bản thân là tìm một vệ sĩ hay một bảo mẫu.

 

Nguyễn Tri Hạ nhận lấy bữa sáng, Tiêu Thâm nói: “Vừa rồi hai tên cảnh sát giả kia là chuyện gì? Cô đã trêu trọc ai?”

 

“Khanh Tần, anh biết chứ?” Nguyễn Tri Hạ không có gì phải che giấu Tiêu Thâm.

 

“Ừ” Tiêu Thâm không có biểu cảm gì trả lời một tiếng, sau đó giọng nói nhàn nhạt hỏi một câu: “Cô muốn đối phó với anh ta như thế nào? Toàn thân hay tàn phế?”

 

Tay bưng khay của Nguyễn Tri Hạ run rẩy: “Hả?”

 

“Cô muốn đối phó với anh ta như thế nào, thì nói với tôi, nhưng nếu như muốn mạng của anh ta, phải nói từ đầu, nếu như chỉ muốn anh ta gãy chân gãy chân, cô chỉ cần nói với tôi một tiếng là được.”

 

“….” Lúc này Nguyễn Tri Hạ không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy bữa sáng trên tay có chút nặng nề.

 

Sau khi Tiêu Thâm đi, Nguyễn Tri Hạ đem bữa sáng quay lại phòng, ngồi trong phòng ăn vẫn là một khuôn mặt mù mịt.

 

Giọng điệu của Tiêu Thâm quá nhẹ nhàng và bình thản, điều này khiến Nguyễn Tri Hạ có chút sợ hãi.

 

Nếu như những lời nói này được nói ra từ những người khác, có thể sẽ không khiến Nguyễn Tri Hạ có loại cảm giác này, nhưng người nói những lời này là Tiêu Thâm.

 

Tiêu Thâm là nghiêm túc.

 

Nguyễn Tri Hạ lại một lần nữa nhận ra Tiêu Thâm là một người đôi tay đã dính máu chứ không phải là một vệ sĩ bình thường.

 

Cô nhớ lại bản thân lần trước ở trước mặt anh ta cố ý nhắc đến Tư Cẩm Vân, mặc dù lúc đó Tiêu Thâm đã tức giận, nhưng cũng không ra tay, bây giờ nhớ lại cô thật sự rất may mắn.

 

Không dám tưởng tượng, lúc đó nếu như Tiêu Thâm không thể kiểm soát được bản thân….

 

Nguyễn Tri Hạ rùng mình, nhìn chằm chằm vào bữa sáng, ăn một cách cẩn thận.

 

Sau đó một quãng thời gian, mãi đến tận khi vết thương trên cổ Nguyễn Tri Hạ cắt chỉ, cũng không có người tới tìm Nguyễn Tri Hạ gây phiền phức.

 

Đúng là Lưu Chiến Hoằng làm trung gian có nói chuyện điện thoại với cô mấy lần.

 

Nhưng cũng chỉ là gọi điện thoại mà thôi, cũng không đến tận cửa tìm cô.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng ra ngoài được, đương nhiên cũng không có tin của Khanh Tần.

 

Khi Nguyễn Tri Hạ ra ngoài cắt chỉ là Tiêu Thâm đi cùng với cô.

 

Bỏ qua về quá khứ của Tiêu Thâm, anh thật sự là bảo tiêu chuyên nghiệp lại có năng lực.

 

Mà Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy, Tiêu Thâm làm bảo tiêu cho cô là có chút ủy khuất.

 

Nhưng Tiêu Thâm không cảm thấy như vậy, cũng không bởi vì Nguyễn Tri Hạ trả tiền không cao mà thất lễ.

 

Người như vậy, không làm bảo tiêu mà đi làm công việc khác cũng sẽ không quá kém.

 

Sau khi cắt chỉ xong, Nguyễn Tri Hạ lại tĩnh dưỡng mấy ngày, tới gần giao thừa, Tần Thủy San lại gọi điện thoại tìm Nguyễn Tri Hạ lấy bản thảo.

 

Bản thảo đầu tiên của “Mất Thành 2” Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn viết xong, liên quan với việc nhiều chi tiết không thể thông qua, cô cũng viết phương án sửa chữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play