Chương 1366:

 

Dù tối hôm qua Ly và Nguyễn Tri Hạ có xích mích thế nhưng khi Tư Hạ gọi cô ta vẫn cười.

 

Có thể thấy, Ly rất thương con nít, Nguyễn Tri Hạ đoán có lẽ nó có liên quan đến thân thế của Ly.

 

Lúc trước Ly từng nói cha nuôi có lẽ đã gạt cô nhưng thân thế của cô có khi là thật, có khả năng lúc nhỏ cô ấy đúng là trẻ mồ côi, được nhận nuôi nên rất thương con nít.

 

Khi dùng xong bữa sáng, Lưu Chiến Hằng đột nhiên ngước nhìn Nguyễn Tri Hạ, dịu dàng hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

 

Lúc trước Lưu Chiến Hằng cũng thường nói như vậy, nhưng bây giờ Nguyễn Tri Hạ lại thấy phản cảm với dáng vẻ đó của anh ta.

 

Nguyễn Tri Hạ không biết anh ta lại có ý đồ gì nên nói thẳng: “Không muốn, anh muốn gì cứ nói đừng quanh co nữa.”

 

Tư Hạ ăn sáng xong nên đã đi sang bên kia chơi, vì thế Nguyễn Tri Hạ không cần phải lịch sự nữa.

 

Lưu Chiến Hằng vẫn không nói gì nhưng Ly thì đã đứng ngồi không yên rồi.

 

“Cô Hạ, cô tới đây cũng lâu rồi, ông chủ của chúng tôi sợ cô buồn bực nên mới muốn dẫn cô ra ngoài đi dạo.”

 

Hai chữ “Cô Hạ” đầu tiên được Ly nhấn mạnh, thể hiện rõ ý cảnh cáo.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe xong liền mỉm cười nhìn Ly: “Nếu đã vậy thì tôi có thể nhờ cô Ly đây đưa tôi ra ngoài đi dạo được không?”

 

Ly nghe xong liền hung dữ lườm lại Nguyễn Tri Hạ,rồi không nói tiếng nào mà chỉ quay sang nhìn Lưu Chiến Hằng.

 

Lưu Chiến Hằng mỉm cười không mảy may tức giận: “Nếu cô muốn Ly đi cùng cô thì cũng được thôi.”

 

Ly hơi biến sắc, vội thốt lên một tiếng: “Thưa ngài!”

 

Rõ ràng là rất miễn cưỡng khi đi dạo cùng Nguyễn Tri Hạ.

 

Thật ra Nguyễn Tri Hạ không hề bất ngờ với thái độ của Ly một chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy một người phụ nữ tỏ vẻ lạnh lùng như A Ly cũng có lúc rất dễ thương.

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ nghiêng đầu, cười hỏi Lưu Chiến Hằng: “Quyết định xong rồi chứ?”

 

Lưu Chiến Hằng khẽ cụp mắt, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Hai người đi dạo cùng nhau đi, còn Tri Hạ cứ để ở nhà, bên ngoài trời lạnh lắm.”

 

Tim Nguyễn Tri Hạ đập loạn nhịp trong chốc lát, cô lập tức mỉm cười: “Đúng vậy, bên ngoài trời lạnh lắm, tôi không nên đi dạo thì hơn.”

 

Nói xong, cô cười đứng dậy rồi đi sang bên kia dắt Tư Hạ đi.

 

Vừa qua đi, nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ liền biếm mất không còn vết tích.

 

Nguyễn Tri Hạ nói muốn Ly đi cùng cô chẳng qua là vì không muốn đi dạo cùng Lưu Chiến Hằng mà thôi, nhưng Lưu Chiến Hằng cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.

 

Ý tứ trong lời nói vừa rồi của anh đã chỉ rõ nếu cô muốn đi dạo cùng Ly thì phải để Tư Hạ ở lại.

 

Lưu Chiến Hằng rẩn thận trọng, vì sợ Nguyễn Tri Hạ ra ngoài rồi sẽ nghĩ cách bỏ trốn nên mới muốn giữ Tư Hạ ở lại trong biệt thự.

 

Một khi gã đàn ông giỏi ngụy trang bằng lớp vỏ bọc dịu dàng và tử tế bộc lộ bản tính ích kỷ thật sự của anh ta thì đừng mong chờ gì nhiều ở anh ta nữa.

 

Lưu Chiến Hằng không còn là Lưu Chiến Hằng ngày xưa nữa rồi.

 

Xem ra, quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng không thể quay về như trước kia được nữa.

 

Cái gọi là tình bạn sống chết có nhau chẳng gì khác ngoài sự giả dối do Lưu Chiến Hằng tạo ra để đạt được ý đồ.

 

Hai người vừa đi khỏi cô liền cảm thấy Tư Hạ đang kéo tay áo cô.

 

Cô cúi đầu thì thấy Tư Hạ ngẩng đầu nhìn mình, thầm thì: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại tức giận?”

 

Nguyễn Tri Hạ xoa má Tư Hạ: “Bởi vì mẹ gặp phải chuyện buồn.”

 

Tư Hạ nửa hiểu nửa không nói: “Vậy mẹ hãy vui lên một chút đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Có con ở đây đương nhiên mẹ sẽ vui hơn rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play