Nước M đang là buổi tối, vậy thì bây giờ trong nước là ban ngày.

 

Lúc ở sân bay, cô đã nhắn tin cho Tư Mộ Hàn, lúc anh gọi điện đến thì cô không nhận được, chắc anh cũng nên nghi ngờ, nói không chừng bây giờ anh đang trên đường đến nước M rồi cũng nên.

 

Nhưng dù sao nơi này cũng là nước M, không phải là thành phố Hà Dương, Tư Mộ Hàn qua đây muốn làm chuyện gì cũng sẽ không dễ dàng như ở trong nước.

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ một giấc tới sáng.

 

Khi cô mở mắt ra trong phòng đã sáng trưng, rèm cửa sổ không che, ánh mặt trời nóng ấm chiếu qua cửa sổ, rọi lên người cô.

 

Trong khoảng thời gian đến nước M, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ thấy bầu trời quang đãng đến thế, mấy ngày trước, hôm nào trời cũng âm u, không nhìn thấy mặt trời.

 

Thời tiết tốt như thế này, có khi nào sẽ có chuyện tốt xảy ra không?

 

Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ lên phần trán bị thương. Nơi đó máu đã khô lại, cũng may là mùa đông, nếu là mùa hè chắc chắn vết thương sẽ bị nhiễm trùng.

 

Ngủ một giấc dậy, Nguyễn Tri Hạ phát hiện cảm giác cạn kiệt sức lực dịu đi một chút, ít nhất lúc cô vươn vai bước xuống giường không bị té nữa.

 

Cũng không biết Nguyễn Hương Thảo lấy mấy thứ thuốc linh tinh này ở đâu ra?

 

Hơn nữa lần này cô từ thành phố Hà Dương đến nước M, người biết tin cũng không nhiều, nhưng Nguyễn Hương Thảo lại có thể chính xác chặn cô ở sân bay, như vậy chắc hẳn không phải là tình cờ.

 

Là Nguyễn Hương Thảo vẫn luôn theo dõi cô hay là Nguyễn Hương Thảo còn có đồng lõa khác nữa?

 

Lúc trước, Tư Mộ Hàn điều tra được, người thông đồng với Nguyễn Hương Thảo chính là Tư Đình Phong. Nhưng sau khi Tư Mộ Hàn biết chuyện này thì anh đã sai người đi giám sát Tư Đình Phong rồi.

 

Lúc còn trẻ Tư Đình Phong cũng rất có tiếng tăm. Ba năm trước ông ta bị tàn phế, từ đó Tư Mộ Hàn không buồn để ý nữa, không ngờ ông ta lại dám cấu kết với kẻ khác làm chuyện xấu sau lưng bọn họ.

 

Nhưng bây giờ ông ta vẫn chịu sự giám sát của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ không cho rằng ông ta còn có thể gây ra sóng gió gì.

 

Nói cách khác lần này Nguyễn Hương Thảo bắt được cô, rất có thể là do ngay từ đầu cô ta đã cho người theo dõi Nguyễn Tri Hạ.

 

Nếu không thì có thể có ai đó biết được hành tung của Nguyễn Tri Hạ và nói cho Nguyễn Hương Thảo biết.

 

Nếu như Nguyễn Hương Thảo lại có đồng lõa mới vậy thì kẻ đó là ai chứ?

 

Người biết được hành tung Nguyễn Tri Hạ, trừ người của thành phố Hà Dương ra, thì là hai anh em Lưu Chiến Thiên, và Ly.

 

Đương nhiên Thẩm Lệ và Tư Mộ Hàn sẽ không nói hành tung của cô cho Nguyễn Hương Thảo biết, chẳng lẽ người đó là Lưu Chiến Hằng hoặc là Lưu Chiến Thiên sao?

 

Lưu Chiến Hằng sẽ không làm thế, nhưng như vậy thì chỉ có Lưu Chiến Thiên.

 

Lúc đó, Lưu Chiến Thiên dễ dàng thả cho cô đi, thì ra là còn chiêu sau Nguyễn Hương Thảo này chờ đợi cô.

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến khả năng này, cô mỉm cười tự chế giễu mình.

 

Cũng là do cô đã đánh giá thấp Lưu Chiến Thiên.

 

Nguyễn Tri Hạ đi tới trước cửa sổ, nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

 

Bên ngoài là rừng cây và biệt thự. Vốn cô cũng không quen thuộc nước M, nhưng cô cũng biết ở đây, chỗ nào cũng có rừng cây và biệt thự như thế này. Cô không biết giờ cô đang ở đâu, cũng không biết nên đi về hướng nào.

 

Nhưng cho dù như vậy cô cũng vẫn sẽ nghĩ cách chạy trốn.

 

Trước mặt Nguyễn Hương Thảo, cô cố gắng giả vờ bình tĩnh.

 

Cô hiểu rõ Nguyễn Hương Thảo hận cô, muốn giết chết cô hơn bất kỳ ai.

 

Kèn kẹt!

 

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

 

Nguyễn Tri Hạ vội vàng chạy về giường nằm xuống, giả vờ đang suy yếu không còn chút sức lực nào.

 

Nguyễn Hương Thảo sai người cho cô uống loại thuốc yếu người này là vì sợ cô bỏ chạy. Nếu Nguyễn Hương Thảo biết được bây giờ cô có thể đứng lên bước đi, nói không chừng cô ta sẽ sai người lấy thêm thuốc cho cô uống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play