Nguyễn Tri Hạ mở mắt, thấy sự bố trí lạ lẫm của căn phòng, đầu óc trống rỗng vài giây mới khôi phục hoàn toàn ý thức.

 

Hiện giờ, không phải cô đang ở trong phòng thuê tại thành phố Hà Dương hay trong biệt thự của Tư Mộ Hàn mà ở trong một thị trấn nhỏ của quốc gia bên kia đại dương.

 

Điện thoại di động vẫn đang rung trên đầu giường, Nguyễn Tri Hạ xoay người ngồi dậy, với tay lấy di dộng.

 

Ai gọi điện cho cô vào giờ này nhỉ?

 

Những người thân bên cạnh cô và những người có số của cô đều biết cô đang ở nước ngoài.

 

Khi cô với tay lấy di động và nhìn thấy hàng chữ trên màn hình thì hai mắt cô mở to.

 

Hóa ra là Lưu Chiến Hằng gọi điện thoại tới!!

 

Suýt chút nữa thì Nguyễn Tri Hạ đánh rơi di động, cô ổn định tâm trạng xong mới bấm nghe điện thoại.

 

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Lưu Chiến Hằng: “Tri Hạ.”

 

Đúng là Lưu Chiến Hằng!

 

Bàn tay đang cầm di động của Nguyễn Tri Hạ vô thức nắm chặt lại: “Lưu Chiến Hằng, anh đang ở đâu?”

 

“Đừng quản chuyện tôi đang ở đâu, cũng đừng tìm tôi!” Nguyễn Tri Hạ chưa từng nghe Lưu Chiến Hằng nói chuyện bằng giọng lạnh lùng như vậy.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì không thể không tức giận: “Tôi không tìm anh thì ai tìm anh? Em trai Lưu Chiến Thiên của anh sao? Anh nói cho tôi biết, tại sao anh ta lại muốn đưa anh về nước M, anh ta có làm gì anh không?”

 

Lưu Chiến Hằng im lặng vài giây rồi mới nói: “Cô… Cô gặp cậu ấy rồi?”

 

Nguyễn Tri Hạ nói: “Đúng, tôi gặp anh ta rồi, anh ta nói sẽ đưa tôi đi gặp anh, hiện tôi đang ở tại biệt thự của anh ta, vừa mới đến hôm nay.”

 

“Tri Hạ, cô hãy nghe tôi nói, hiện tại tôi rất ổn, ngày mai cô phải về nước ngay, nếu cô muốn đi, Lưu Chiến Thiên sẽ không ngăn cản cô…”

 

Lưu Chiến Hằng nói như vậy càng khiến Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ hơn.

 

Anh ta như thể muốn nhanh chóng đuổi cô về nước, nhưng tại sao anh ta lại có thể khẳng định Lưu Chiến Thiên sẽ không cản cô chứ?

 

Nguyễn Tri Hạ ngắt lời anh ta: “Không gặp được anh, tôi sẽ không đi, hơn nữa hiện tại tôi có rất nhiều thắc mắc, chờ đến lúc gặp nhau, tôi mong anh có thể giải thích hết một lần cho tôi rõ, chính anh đã nói, chúng ta cũng coi như là bạn bè sống chết có nhau, nên hãy thành thật với nhau.”

 

“Chỉ cần cô về nước, chỉ cần có cơ hội trở lại thành phố Hà Dương thì tôi nhất định nói hết mọi chuyện cho cô biết, nhưng trước hết cô nhất định phải… Tút!”

 

Đột nhiên, Lưu Chiến Hằng im bặt trong di động.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc, cau mày, vẻ mặt nghiêm giọng nói: “Lưu Chiến Hằng? Lưu Chiến Hằng, anh nói gì đi!”

 

Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời.

 

Nguyễn Tri Hạ xem lại thì phát hiện đầu bên kia đã tắt trước.

 

Cô xem thời gian thì đang là một giờ sáng.

 

Một giờ sáng ở nước M thì trong nước hiện đang là giữa trưa.

 

Nguyễn Tri Hạ mím môi, mặt đanh lại, tiếp tục gọi vào số của Lưu Chiến Hằng.

 

“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được.”

 

Nguyễn Tri Hạ liên tục gọi mấy cuộc điện thoại nhưng đều không gọi được.

 

Cô chán nản để di dộng xuống rồi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cúi đầu suy nghĩ.

 

Lưu Chiến Hằng gọi cho cô vào lúc nửa đêm thì có thể là vừa rồi anh ta mới lấy được điện thoại, lúc nãy điện thoại đột nhiên bị cúp nửa chừng, cũng có thể là do anh ta bị người ta phát hiện, điện thoại bị lấy đi.

 

Nhưng có thể khẳng định một điều là Lưu Chiến Hằng hiện đang an toàn.

 

Tuy không biết rốt cuộc tại sao Lưu Chiến Thiên buộc anh phải về nước M, nhưng cũng may là anh ta không làm gì Lưu Chiến Hằng.

 

Nhưng tại sao anh lại nôn nóng muốn đuổi cô về nước chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play