Càng sắp về phía trước càng thể hiện độ tuổi càng thấp.

 

Cách sắp xếp trang phục như ghi lại độ tuổi của một người phụ nữ, từ lúc là một thiếu nữ ngây ngô cho đến khi trở thành một người phụ nữ thành thục.

 

Giống như một nghi thức nào đó.

 

Những bộ quần áo này tuyệt đối không phải chuẩn bị cho cô, mà là chuẩn bị cho chủ nhân vốn dĩ của căn phòng này.

 

Nguyễn Tri Hạ đóng tủ quần áo lại, ngồi trên giường, tĩnh tâm lại bắt đầu suy nghĩ.

 

Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ, chủ nhân vốn dĩ của căn phòng này là ai đối với cô không quan trọng, quan trọng là Lưu Chiến Hằng đang ở đâu.

 

Từ lúc cô và Lưu Chiến Thiên gặp mặt cho đến bây giờ, Lưu Chiến Thiên mở miệng ra là gọi ” Lưu Chiến Hằng, chưa từng gọi qua một tiếng ” Anh trai ” hoặc ” Em trai”.

 

Điểm này có thể thấy được mối quan hệ của anh em họ không được tốt lắm.

 

Nhưng Lưu Chiến Thiên nói anh ta biết chuyện trên đảo, còn biết chuyện cô bị mất trí nhớ…

 

Nếu không phải vì Lưu Chiến Hằng nói cho anh ta thì sao anh ta biết được?

 

Không đúng, Lưu Chiến Thiên lúc trước có nói một câu, anh ta nói vốn dĩ người cứu cô là anh ta.

 

Nguyễn Tri Hạ giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, quá hỗn loạn, tất cả mọi việc rối tung lên thành một đống, cô căn bản không có đầu mối nào.

 

Lúc này cô có hơi nhớ Tư Mộ Hàn rồi.

 

Tư Mộ Hàn thông minh, nhất định sẽ tìm ra mấu chốt trong những thông tin này chứ không phải giống cô rối thành một cục như thế này.

 

Thế nhưng cô và Tư Mộ Hàn đã mấy ngày không liên lạc rồi.

 

Cô cũng là sau khi tới nước M mới hiểu rõ, Tư Mộ Hàn không phải không tức giận, mà là anh thay đổi sự bày tỏ tức giận theo một cách khác.

 

Nước M là cô tự đến, hơn nữa là tiền trảm hậu tấu, Tư Mộ Hàn tức giận cũng có lý.

 

Chính vì vậy cô mới cần phải xử lý xong tất cả việc này.

 

Nguyễn Tri Hạ rút điện thoại ra xem. ngót tay trượt trên màn hình vài cái rồi lại để điện thoại về chỗ cũ.

 

Chuyện của cô cô tự mình giải quyết.

 

Nguyễn Tri Hạ cẩn thận nhìn trong phòng một lượt, không có bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. Phát hiện bên trong gian phòng trừ một tủ quần áo tràn đầy quần áo, bên trong còn có một phòng cỡ nhỏ để quần áo, đều là đồ dùng cho nữ lớn như thắt lưng, vòng tay, nhỏ thì là trâm ngực, vòng tai, đại loại những đồ vật như vậy.

 

Chúng đều đẹp mắt và tinh tế, hầu hết tất cả chúng đều là những sản phẩm có tên tuổi lớn, và dù chúng có tệ đến đâu, chúng cũng là những thương hiệu thích hợp độc đáo nhưng có danh tiếng rất tốt.

 

Cô không thể nào suy đoán những vật này, cuối cùng là chuẩn bị cho ai, nhưng nhất định là có quan hệ với mấy người Lưu Chiến Thiên kia.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn một vòng mấy lúc sau, lại đi đến bên cửa sổ.

 

Gian phòng rất rộng rãi, còn có một mặt to lớn cửa sổ sát đất, lấy ánh sáng vô cùng tốt, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, chính là đình viện.*

 

Đình viện: Có mái che, dùng để uống trà, hóng gió.

 

Nếu như là thời tiết mùa xuân, từ nơi này nhìn ra cảnh sắc ngoài kia, nhất định rất xinh đẹp.

 

Nhưng lúc này, từ nơi này nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy vệ sĩ tuần tra bên ngoài, và cây khô mộc.

 

Nếu như muốn chạy trốn, tựa hồ chỉ có thể dẫn dụ những người vệ sĩ kia mới có thể chạy ra.

 

Có điều, cô bây giờ lại không có ý định muốn chạy. … …

 

Ban đêm, có người làm đến gọi Nguyễn Tri Hạ ăn cơm.

 

“Cô Hạ, cơm tối đã chuẩn bị xong, cô có thể đến phòng ăn ăn cơm.”

 

Nguyễn Tri Hạ trước đó dựa vào ở trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, kết quả không để ý liền ngủ mất, bị tiếng đập cửa của người làm làm bừng tỉnh, chỉ nghe thấy cái người làm nói mời mình xuống dưới ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play