Mà cho tới hiện tại, muốn chủ động hẹn Tư Mộ Hàn một lần, lại càng khó hơn nữa.

 

Trừ khi, Tư Mộ Hàn cùng Nguyễn Tri Hạ cãi nhau rồi chủ động tìm tới anh ta.

 

Cho nên, cũng không thể trách anh ta hỏi Tư Mộ Hàn có phải cãi nhau với Nguyễn Tri Hạ không.

 

Tư Mộ Hàn lười để ý đến anh ra, cầm bình rượu lên, rót đầy vào chén rượu của mình và của Cố Tri Dân, liền đó tự mình uống cạn.

 

Cố Tri Dân chau mày khuyên anh: “Này, cậu uống rượu ít thôi!”

 

 

Nguyễn Tri Hạ đã đặt hẹn ở khách sạn năm sao nơi mà Lưu Chiến Thiên làm việc.

 

Khách sạn năm sao này, được xây từ rất lâu rồi, ở nước M cũng rất nổi danh, rất nhiều người đến nơi này du lịch, chủ yếu đều ở tại khách sạn này.

 

Nguyễn Tri Hạ chỉ biết Lưu Chiến Thiên làm đầu bếp ở đây, nhưng rốt cuộc là làm bếp trưởng, hay là làm ở vị trí khác, cô lại không rõ lắm.

 

Nếu cô muốn gặp Lưu Chiến Thiên, vẫn cần phải nghĩ biện pháp.

 

Khi nhân viên phục vụ đưa cô đến phòng khách sạn, Nguyễn Tri Hạ cố ý để điện thoại ở góc bàn, đến khi nhân viên phục vụ quay người điện thoại của cô bị va phải rồi rơi xuống đất.

 

Nhân viên phục vụ vội vàng nhặt điện thoại lên, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi cô.”

 

Thực ra trên nền nhà có thảm trải sàn phủ lên, điện thoại không bị rơi vỡ.

 

Nhưng Nguyễn Tri Hạ hôm nay thật ra muốn kiếm chuyện, liền mượn điều này để phát huy: “Người ở khách sạn của các cô, đều chân tay hậu đậu như vậy sao? Gọi quản lí của các cô lên đây.”

 

Nguyễn Tri Hạ làm ra bộ dáng ngang ngược không nói lý, nhân viên phục vụ không có cách nào, bèn gọi người quản lí bộ quản phòng đến.“Vị cô này, rất xin lỗi vì sai sót của nhân viên chúng tôi khiến cô không vui, chúng tôi sẽ…”

 

“Được rồi.” Nguyễn Tri Hạ xua tay, ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo: “Tôi cũng không phải người không hiểu đạo lí, lúc trước tôi có nghe người bạn từng đến khách sạn của các cô nói, chỗ này của các cô có một đầu bếp người phương Đông, làm món ăn vô cùng ngon, tôi muốn cho anh ta phục cụ cho tôi, các cô đáp ứng được yêu cầu này của tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”

 

Quản lý nghe Nguyễn Tri Hạ nói xong, nói: “Chỗ chúng tôi có mấy đầu bếp người phương Đông, không biết cụ thể là người nào?”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi nâng mắt lên: “Là cái người họ Lưu đó.”

 

Quản lý nghĩ một lúc rồi nói: “Thật lòng thứ lỗi, vị đầu bếp họ Lưu đó đang trong kì nghỉ phép.”

 

“Nghỉ phép?”

 

Quản lý nghe ra sự chất vấn của Nguyễn Tri Hạ, vội vàng nói: “Anh ta là người đầu bếp phương Đông được hoan nghênh nhất, tôi rất có ấn tượng với anh ta, cho nên việc anh ta xin nghỉ phép, tôi cũng biết.”

 

“Vậy khi nào anh ta trở lại làm việc?”

 

“Cái này tôi không rõ lắm, anh ta cũng không thuộc bộ phận của tôi…”

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ đến, trong lòng đã có sự chuẩn bị, cho nên khi biết Lưu Chiến Thiên xin nghỉ phép, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.

 

Lưu Chiến Thiên có thể đưa Lưu Chiến Hằng xuất ngoại, cũng không phải người tầm thường, Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ rằng có thể dễ dàng tìm ra anh ta.

 

Chuyện tìm kiếm Lưu Chiến Thiên này, vẫn phải suy nghĩ lâu dài.

 

 

Nguyễn Tri Hạ ở khách sạn liền mấy ngày, Lưu Chiến Thiên cũng chưa trở về làm việc.

 

Mà trong mấy ngày này, cô và Tư Mộ Hàn cũng không có liên hệ gì.

 

Cô không thể cứ khoanh tay chờ chết như thế này được, phải nghĩ ra cách gì đó mới được.

 

Nguyễn Tri Hạ cho rằng, không chừng Lưu Chiến Thiên đã biết cô đang ở nước M, vẫn còn đang ở khách sạn mà anh ta làm việc.

 

Nếu thật sự là như vậy, cô thấy cần phải chuyển sang nơi khác.

 

Ngày thứ hai vừa mới sáng, Nguyễn Tri Hạ đã chuẩn bị đi làm thủ tục trả phòng.

 

Cô vừa ra khỏi thang máy, còn chưa nhìn rõ người ở bên ngoài, đã nghe thấy có người nói: “Lưu, đây chính là Cô Hạ người muốn gọi anh phục vụ riêng đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play