Buổi tối, khi Tư Mộ Hàn trở về Nguyễn Tri Hạ đã làm xong bữa tối.

 

Trong đó một nửa đều là món mà Tư Mộ Hàn thích ăn.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi trước bàn ăn, mang theo ý cười dịu dàng nhìn anh.

 

Tư Mộ Hàn nới lỏng cà vạt, đưa áo khoác trong tay cho người làm bên cạnh rồi ngồi xuống đối diện Nguyễn Tri Hạ, lên tiếng hỏi: “Muốn làm gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi cười: “Cứ cho là cảm ơn anh giúp em điều tra chuyện của Lưu Chiến Thiên đi.”

 

“Không phải giúp em.” Mặt Tư Mộ Hàn không chút biểu cảm nói.

 

Nguyễn Tri Hạ nhướn nhướn lông mày.

 

Tư Mộ Hàn cúi đầu, sau khi cầm đũa lên mới bổ sung một câu: “Chuyện của em không phải cũng là chuyện của anh sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác, cầm bát trước mặt anh lên múc một nửa bát canh đặt lại vị trí cũ trước mặt anh, không nói gì chỉ cười nhìn anh.

 

Tư Mộ Hàn hơi híp mắt lại nhìn cô, đột nhiên nói một câu: “Không có chuyện sẽ không nịnh bợ, không gian tặc thì cũng là trộm cắp.”

 

“Em đã nói muốn cảm ơn anh rồi lấy đâu ra mà gian tặc với trộm cắp chứ.” Nguyễn Tri Hạ tức giận trừng mắt nhìn anh rồi lại thu hồi ánh mắt.

 

Thực ra trong lòng cô có hơi căng thẳng.

 

Cô cũng hơi lo lắng Tư Mộ Hàn sẽ phát hiện, cô đã tính sẽ một mình ra nước ngoài tìm Lưu Chiến Thiên.

 

May mà Tư Mộ Hàn cũng không truy đến cùng vấn đề này chỉ cúi đầu ăn cơm.

 

Sáng hôm sau, Tư Mộ Hàn vừa dậy thì Nguyễn Tri Hạ cũng dậy theo.

 

Khi Tư Mộ Hàn đang thắt cà vạt, cô đi tới kéo cà vạt giúp anh thắt.

 

Sau đó cô vừa ngước mắt lên đã thấy Tư Mộ Hàn vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, thần sắc trong mắt không rõ.

 

Hai người nhìn nhau vài giây, Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi anh: “Sao vậy?”

 

Tư Mộ Hàn không nói gì, một tay đỡ đầu cô rồi hôn xuống.

 

Nguyễn Tri Hạ cứng đờ người nhưng rất nhanh đã thả lỏng, tùy ý để Tư Mộ Hàn hôn.

 

Nụ hôn dài kết thúc, Tư Mộ Hàn vuốt ve mặt cô: “Hôm nay phải đi ra ngoài sao?”

 

“Có lẽ sẽ đi.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.

 

Giọng Tư Đình Kiêm ôn hòa lạ thường: “Cùng đi không? Anh có thể đưa em đi trước.”

 

Đôi con ngươi đen thâm trầm của anh khiến Nguyễn Tri Hạ có ảo giác mình đã bị nhìn thấu.

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu né tránh ánh mắt của anh, đưa tay vén tóc dài bên tai: “Không cần đâu, anh đi trước đi, em đợi Tư Hạ dậy rồi mới đi.”

 

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tư Hạ cũng bắt đầu lười biếng ngủ nướng rồi, buổi sáng khi Tư Mộ Hàn đi cô bé vẫn chưa dậy.

 

Tư Mộ Hàn chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tùy em.”

 

Cũng không nói thêm gì nữa.

 

Tiễn Tư Mộ Hàn đi, Nguyễn Tri Hạ đi xem Tư Hạ.

 

Tư Hạ đã tỉnh rồi, đang mơ mơ màng màng để người làm giúp bé thay quần áo.

 

“Tri Hạ?”

 

Bé vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền cười híp mắt: “Mẹ.”

 

“Dậy rồi à?!” Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống giường: “Mẹ có chút chuyện phải đi đến một nơi rất xa, phải đi một thời gian mới về, con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời nhé.”

 

Tư Hạ hỏi cô: “Phải đi máy bay sao?” Cô bé xem hoạt hình, biết muốn đến một nơi rất xa cần phải đi máy bay.

 

“Đúng vậy. Đến cái này mà Tri Hạ cũng biết, thật là thông minh.” Nguyễn Tri Hạ xoa đầu cô bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play