Nguyễn Tri Hạ không vui trừng Tư Mộ Hàn một chút, cầm chén của Tư Hạ múc mấy muổng canh, đưa cho cô bé uống.
Tư Hạ bưng lấy bát, liền ừng ực ừng ực uống lấy uống để.
Sau đó liền méo miệng nhìn Tư Mộ Hàn .
Nguyễn Tri Hạ gắp thức ăn cho bé: “Ăn miếng thịt nhé.”
Tư Hạ một bên múc cơm, một bên liếc trộm Tư Mộ Hàn, một lát sau, cô bé làm một bộ dạng rất hiểu chuyện, chỉ vào chỗ hành bị mình mới phun ra trên bàn ăn lúc nãy nói: “Cái này không thể ăn, cay lắm.”
Tư Mộ Hàn cuối cùng vẫn lên tiếng: “Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ ăn cơm trước, cô ăn xong, liền mang theo Tư Hạ ra ngoài. Chờ Tư Mộ Hàn cơm nước xong xuôi lúc đi ra, Tư Hạ đã ngủ, Nguyễn Tri Hạ đang muốn ôm bé đi lên lầu ngủ trưa
Tư Mộ Hàn đi tới, không nói một lời liền ôm lấy Tư Hạ từ trong ngực cô đi lên lầu.
Anh đặt Tư Hạ trên giường, Nguyễn Tri Hạ bước tới, cởi áo khoác cho Tư Hạ, đắp chăn cho bé.
Sau đó, hai người mới cùng rời khỏi phòng của Tư Hạ .
Hai người song song đi xuống dưới lầu, Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “Em đã qua nhà Lưu Chiến Hằng một chuyến, trong nhà anh ta có vết tích đánh nhau.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, vẫn đi xuống lầu dưới như cũ.
Anh tựa hồ không muốn nói nhiều về việc của Lưu Chiến Hằng.
Anh chán ghét Lưu Chiến Hằng, nhưng vẫn sẽ vụng trộm giúp đỡ cô đi điều tra tin tức của Lưu Chiến Hằng.
Đến đại sảnh, Nguyễn Tri Hạ gọi lại anh: “Tư Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn quay người lại nhìn cô, thần sắc lãng đạm.
Cô cong môi cười cười, nói: “Cám ơn anh.”
Tư Mộ Hàn lúc trước tính tình có chút phách lối càn rỡ, người anh thấy không thuận mắt, là không thèm để ý gì đến.
Anh chán ghét Lưu Chiến Hằng, nhưng bởi vì trong lòng anh cũng rõ ràng Lưu Chiến Hằng quả thực đã cứu Nguyễn Tri Hạ, cho nên anh cũng không ngồi im mặc kệ..
Trong lòng của anh kỳ thật rất rõ ràng, nhưng con người có đôi khi khó tránh khỏi sẽ đi đến ngõ cụt, để tâm vào chuyện vụn vặt
Tư Mộ Hàn nhắm mắt nói: “Cám ơn cái gì? Còn chưa kết hôn, liền bắt đầu lạ lẫm?”
“Kết hôn? Chính xác mà nói, chúng ta đây là tái hôn?”
Nguyễn Tri Hạ đi đến trước mặt anh, thấy cà vạt của anh lệch một chút, liền muốn đưa tay chỉnh lại cà vạt cho anh. Nhưng anh lại đột nhiên lui về sau một bước. Nguyễn Tri Hạ sắc mặt run lên, đưa tay liền nắm lấy cà vạt của anh, sắc mặt không vui nói: “Anh lại thử lui một bước xem?”
Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cô đang nắm chặt cà vạt của mình, tay của cô bởi vì nắm rất dùng sức, cho nên khớp xương nổi bật, tay nhìn cũng càng nhỏ.
Tư Mộ Hàn giơ tay lên, chậm rãi chùm lên tay của cô, thoạt nhìn như là không dùng sức, cũng không làm đau cô, vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt liền kéo tay của cô ra.
Tư Mộ Hàn kéo tay của cô ra sau, hỏi cô : “Em đây là bạo lực gia đình sao?”
Nguyễn Tri Hạ: ” … …”
“Nói chính sự.” Tư Mộ Hàn chỉnh lại thần sắc ngay ngắn: “Trước đó có thuộc hạ tra được tài liệu gửi đến mail của anh, anh đã xem qua.”
Tư Mộ Hàn đưa điện thoại di động ra, tìm thư vừa nhận được trong mail, đưa cho Nguyễn Tri Hạ xem.
Nguyễn Tri Hạ xem tóm gọn, giản lược một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái tên phía trên.
“Lưu Chiến Thiên?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn : “Anh ta thật là anh em song sinh với Lưu Chiến Hằng.”