“Xin lỗi a, Tri Hạ, tôi có chút việc cúp trước.”

 

“Vậy anh…..”

 

Không đợi Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói gì, Lục Chiến Hằng liền trực tiếp cúp điện thoại rồi.

 

Sao cô cảm thấy Lục Chiến Hằng giống như cố ý cúp điện thoại của cô vậy?

 

Lục Chiến Hằng bình thường là người hành sự chu đáo, cho dù gặp chuyện gì, cũng có thể biểu hiện tỉnh bơ, bộ dạng bình tĩnh như không hề có gì.

 

Nhưng mới vừa rồi, giọng anh dường như nghe có chút khác thường.

 

Còn về khác thường chỗ nào, Nguyễn Tri Hạ cũng không đoán được.

 

“Này!”

 

Tần Thủy San đưa tay quơ quơ trước mặt Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ mới bừng tỉnh, phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Tần Thủy San.

 

Một tay khác Tần Thủy San chống trên bàn ăn, cả người nghiêng về trước: “Cô nghĩ gì vậy? Tôi gọi cô mấy tiếng cô cũng không để ý tôi.”

 

Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ có chút xuất thần, cũng không chú ý tới Tần Thủy San đang gọi cô.

 

“Không có gì.” Nguyễn Tri Hạ rủ mắt xuống, mắt rơi vào trong thực đơn trước mặt Tần Thủy San, hỏi cô ấy: “Thức ăn gọi xong rồi sao?”

 

Tần Thủy San gật đầu: “Gọi xong rồi.”

 

Lúc cô ấy nói chuyện, ánh mắt vẫn đặt trên người Nguyễn Tri Hạ.

 

Tần Thủy San bây giờ đối với quan hệ của Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, cùng với cô con gái Tư Mộ Hàn xuất hiện trong dạ tiệc hôm đó đều đặc biệt cảm thấy hứng thú.

 

Nhưng cô biết, Nguyễn Tri Hạ sẽ không nói cho cô, nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể bỏ qua.

 

Lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Lục Chiến Hằng, trong lòng có chút không yên.

 

Liên kết vời lời Tư Mộ Hàn lúc trước, đã nói rõ trên người Lục Chiến Hằng có chỗ khả nghi, cô phải đi tìm anh lần nữa.

 

Ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ cùng Tần Thủy San trở lại phòng làm việc.

 

Buổi chiều ở trong phòng làm việc không làm gì, Nguyễn Tri Hạ liền về trước.

 

Lúc cô đi ra, chiếc xe kia buổi sáng đi theo cô vẫn không gần không xa theo sau.

 

Người trên xe kia dường như cũng biết Nguyễn Tri Hạ sớm phát hiện bọn họ, cũng không cố trốn tránh nữa, liền quang minh chính đại đi theo, có điều vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

 

Nguyễn Tri Hạ lái xe đến một chỗ có thể tạm thời đậu xe, liền dừng xe bên lề, quay người đi về phía chiếc xe đi theo cô.

 

Cô đi tới trước xe, liền duỗi tay mở cửa xe.

 

Cô thử một chút, phát hiện mở không được…

 

Nguyễn Tri Hạ tức giận nhấc chân đá xe, giọng lạnh lùng: “Mở cửa! Đừng giả chết nữa, tôi biết là Tư Mộ Hàn phái các người tới.”

 

Người trong xe nghe vậy, lúc này mới mở khóa, mở cửa xuống xe.

 

Mấy người vệ sĩ cao to, xếp thành một hàng trước mặt Nguyễn Tri Hạ, chỉnh tề đứng thành một đường thẳng, sau đó rất cung kính đồng loạt lên tiếng goi: “Mợ chủ!”

 

Nguyễn Tri Hạ có chút không biết làm sao: “Mấy người từ bây giờ không cần đi theo tôi nữa, tôi phải đi bàn bạc chuyện riêng.”

 

Vệ sĩ dĩ nhiên không đồng ý: “Nhưng cậu chủ dặn dò…”

 

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp cắt đứt lời anh ta: “Tôi mặc kệ anh ấy dặn dò thế nào, cũng không phải là có người muốn giết tôi, chỉ là mấy ký giả truyền thông mà thôi, tôi vẫn trốn được.”

 

Vệ sĩ không nói gì, rất rõ ràng bọn họ không tính nghe theo lời Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ đứng ở bên cạnh cửa xe, mới vừa nãy lúc đám vệ sĩ xuống xe, cũng là xuống từ bên kia.

 

Cô nghiêm mặt liếc nhìn cửa xe, hỏi: “Chỉ là bảo mấy người tạm thời không cần đi theo nữa tôi mà thôi, cũng không được sao?”

 

Mấy người vệ sĩ cúi đầu xuống thấp hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play