Nguyễn Tri Hạ nâng mắt nhìn qua, phát hiện là do Tư Mộ Hàn ném mạnh thìa trong tay lên trên bàn cơm.

 

Nguyễn Tri Hạ dùng ánh mắt hỏi anh: Lo mà ăn bữa sáng đi, khó chịu cái gì?

 

“Không có gì.” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không chút thay đổi cúi đầu.

 

Anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ kia nói chuyện dịu dàng với anh như nói chuyện với Tư Hạ bao giờ.

 

Ha, phụ nữ!

 

. . . . . .

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không biết Tư Mộ Hàn đang tức giận cái gì, ăn xong bữa sáng cũng không nói với cô một câu đã đi đến công ty.

 

Đúng lúc Tần Thủy San lại gọi điện thoại muốn nói chuyện kịch bản, Nguyễn Tri Hạ trở về nhà thuê của mình, mang theo máy tính đến phòng làm việc của Tần Thủy San tìm cô ta.

 

 

Tần Thủy San để cô ngồi trên sofa, sau đó hỏi: “Uống cái gì? Nước, cà phê, nước trái cây, hay là đổ uống gì khác?”

 

Nguyễn Tri Hạ nói: “Nước là được.”

 

Tần Thủy San bảo thư ký bưng tới một ly nước và một tách cà phê.

 

Cà phê là của cô, nước là của Nguyễn Tri Hạ.

 

Cô ngồi xuống đối diện Nguyễn Tri Hạ, nghiêng người dựa vào lưng sofa, quan sát Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ bưng ly nước lên, tùy ý để Tần Thủy San quan sát mình.

 

Tần Thủy San quan sát cô một lúc, cuối cùng cho ra một kết luận: “Mặt mày tươi tỉnh đấy.”

 

Nguyễn Tri Hạ cười cười, cũng không quan tâm lời nói của Tần Thủy San.

 

Đột nhiên, Tần Thủy San cong môi cười cười, chỉ chỉ cằm về phía Nguyễn Tri Hạ, nói: “Cái tin tức trên báo mấy ngày hôm trước, cô bé trong tiệc tối kia, là cô và con gái của Tư Mộ Hàn đúng không?”

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ sựng lại, đưa tay đặt ly nước lên trên bàn trà, sau đó mới nói: “Là suy đoán của cô sao?”

 

“Là suy đoán của tôi, nhưng tôi tin đó cũng là sự thật.”

 

Lúc trước Tần Thủy San cũng nhận được thiệp mời tiệc tối, vốn cô ta muốn đi cùng với Nguyễn Tri Hạ, dù sao Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cũng từng có quan hệ như vậy, cô ta rất tò mò về quan hệ của hai người, cho nên muốn xem náo nhiệt.

 

Nhưng Nguyễn Tri Hạ không đi, cô đúng lúc cũng có chuyện nên không đi luôn.

 

Kết quả cô ta đã hối hận rất lâu.

 

Người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ này lật lọng, sau đó lại đi, còn làm ầm ĩ ra tin tức lớn như vậy.

 

“Thời gian cô mang thai năm đó, so sánh với dáng vẻ của cô bé kia, thì phải là con gái của cô và Tư Mộ Hàn, nhưng mà, hai người lại giữ bí mật rất tốt, cô còn sinh con ở nước ngoài, cho nên truyền thông trong nước không thể dễ dàng lấy được tin tức này.”

 

Tần Thủy San nói xong, vẻ mặt xem kịch vui nói: “Còn Tô Miên? Khi đó hình như cô ta đâu có qua lại với Tư Mộ Hàn đúng không?”

 

Nguyễn Tri Hạ cười cười, không nói gì.

 

“Bây giờ cô giả vờ câm điếc với tôi làm gì, cuối cùng cô và Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện gì vậy? Cô bé đó có phải là con gái của hai người không?” Trong lòng Tần Thủy San tò mò muốn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play