Tư Hạ ngủ ở bên ngoài, cô cũng không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn môi nhỏ giọng nức nở.

 

Cả người đều bị Tư Mộ Hàn giữ chặt, không có một chút chỗ trống để đánh trả.

 

Hình như chuyện gì cô cũng không phải là đối thủ của Tư Mộ Hàn.

 

Chuyện phòng the càng là thế.

 

. . . . . .

 

Lúc kết thúc, Nguyễn Tri Hạ giống như cá vớt ra từ trong nước.

 

Trên người đầy mồ hôi, lại còn không thể động đậy, chỉ có thể hô hấp nhè nhẹ, di chuyển một chút cũng cảm thấy mệt.

 

Tư Mộ Hàn ôm cô tắm rửa.

 

Nguyễn Tri Hạ cực kỳ tức giận, véo thắt lưng của anh, lại bị Tư Mộ Hàn nắm chặt tay, giọng nói khàn khàn hỏi cô: “Còn muốn làm nữa sao?”

 

Bàn tay của Nguyễn Tri Hạ khẽ run lên, không dám lộn xộn nữa.

 

Tư Mộ Hàn khẽ cười một tiếng: “Sợ cái gì, chuyện em thoải mái anh cũng thoải mái, làm nhiều một chút không phải rất tốt sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng: “Ai nói với anh em thoải mái?”

 

“Không thoải mái?” Tư Mộ Hàn giống như còn thật sự tự hỏi một lát, sau đó lên tiếng: “Vậy chúng ta tiếp tục, mãi đến lúc em thoải mái thì thôi.”

 

Anh nói xong, đôi bàn tay to lại dọc theo thắt lưng của cô lên trên, cả người Nguyễn Tri Hạ run rẩy, bắt lấy tay anh: “Không. . . . . . Đừng làm nữa. . . . . . Thoải mái mà. . . . . .”

 

Ba chữ cuối cùng, cô vứt bỏ cả thể diện mới nói ra được.

 

Tư Mộ Hàn nhận được đáp án hài lòng, trên mặt hiện lên nụ cười, trong sáng giống như ánh mặt trời sau cơn mưa.

 

“Nếu thoải mái, vậy nên làm nhiều chút ha.”

 

Anh dùng giọng nói trêu đùa nói những lời này, nhưng động tác tắm rửa cho cô vẫn rất nhẹ nhàng.

 

Hôm nay Tư Mộ Hàn thật sự vui vẻ.

 

Đây là dáng vẻ đã lâu Nguyễn Tri Hạ không được nhìn thấy.

 

Cô vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Tư Mộ Hàn, nhẹ giọng nói: “Sau này cũng phải vui vẻ đó.”

 

Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng: “Lời này nghe giống như đang nói lời trăn trối vậy, anh không thích nghe.”

 

“. . . . . .” Bầu không khí tốt đẹp bị một câu nói của Tư Mộ Hàn thành công phá đi.

 

Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy anh: “Anh ra ngoài đi, em tự tắm.”

 

Khóe mắt Tư Mộ Hàn chứa ý cười, thoạt nhìn có chút tùy tiện: “Tự em có thể tắm được sao?”

 

“Em có tay có chân sao không thể tắm được, chít chít méo méo phiền hay không chứ.” Nguyễn Tri Hạ khó chịu, nghĩ cái gì nói cái nấy.

 

Tư Mộ Hàn cũng không tức giận, bàn tay trượt xuống: “Được rồi, nhưng anh lấy ra giúp em.”

 

Nguyễn Tri Hạ có chút nghi ngờ nhìn anh.

 

Tư Mộ Hàn hôn xuống vành tai của cô, phả hơi thở vào tai cô, nói từng chữ: “Khi nãy vào bên trong, anh lấy ra cho em. . . . . .”

 

Lúc anh nói chuyện, hơi nóng đều phả bên tai cô.

 

Sau khi Nguyễn Tri Hạ hiểu ra anh đang nói gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.

 

Da cô trắng, rặng mây đỏ trên mặt lan xuống cổ, ngay cả cần cổ trắng như tuyết cũng bị thiêu nóng đến đỏ bừng.

 

Yết hầu của Tư Mộ Hàn lăn lộn hai cái.

 

Thật đáng yêu.

 

Anh cúi đầu hôn xuống Nguyễn Tri Hạ, lợi dụng sự chú ý của Nguyễn Tri Hạ đều đặt lên cái hôn này, tay kia của anh trượt xuống tìm kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play