Nguyễn Tri Hạ quay đầu, vươn ngón trỏ để ở giữa môi: “Suỵt, nhỏ giọng một chút.”

 

Tư Mộ Hàn đi tới, cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tư Hạ.

 

Sau đó mới nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Em cũng nên ngủ rồi.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Tư Hạ, nhẹ giọng nói: “Tối nay em muốn ngủ cùng với Tri Hạ.”

 

Tư Mộ Hàn nhíu mày, nặng nề nói: “Anh thì sao?”

 

Giọng điệu của anh không khác với bình thường bao nhiêu, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nghe ra một chút cảm giác oán giận vì bị vứt bỏ.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh nói: “Anh tự ngủ đi, chẳng lẽ cần em dỗ nữa hả?”

 

“Ừ.” Tư Mộ Hàn lên tiếng, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang đợi câu trả lời của cô vậy.

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới nghĩ lui, dò hỏi: “Vậy. . . . . . ngủ chung?”

 

Tư Mộ Hàn không nói chuyện, cô xem như Tư Mộ Hàn đồng ý.

 

Cô vén chăn của Tư Hạ lên, nói với Tư Mộ Hàn: “Anh bế Tư Hạ đi, nhẹ một chút, đừng làm con bé tỉnh.”

 

Tư Mộ Hàn híp mắt lại, lên tiếng nói: “Ngủ chung?”

 

“Đúng vậy, ba người chúng ta ngủ chung.” Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy vẻ mặt không tốt lắm của Tư Mộ Hàn, lập tức hiểu được, “ngủ chung” mà Tư Mộ Hàn hiểu không giống với “ngủ chung” mà cô hiểu.

 

Cô nói ngủ chung, là ba người ngủ với nhau.

 

Còn ngủ chung mà Tư Mộ Hàn nói, là anh ngủ với Nguyễn Tri Hạ.

 

Thật đúng là. . . . . .

 

Nhưng mà, cuối cùng Tư Mộ Hàn vẫn bị ép phải nhượng bộ.

 

Anh ôm lấy Tư Hạ đi đến phòng ngủ chính.

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ đi vào, đã thấy Tư Mộ Hàn đặt Tư Hạ ở một bên giường.

 

Cô đi qua, chuyển Tư Hạ tới giữa giường.

 

“Nguyễn Tri Hạ!” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn giấu một tia tức giận.

 

Anh tức giận? Cô còn chưa tức giận nữa đấy!

 

Nguyễn Tri Hạ đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay chọt chọt vào ngực anh: “Tư Mộ Hàn, Tri Hạ có phải con gái ruột của anh không hả? Trẻ con đương nhiên phải ngủ ở giữa rồi.”

 

Tư Mộ Hàn mặt không chút thay đổi nói: “Là con ruột.”

 

“Anh còn biết là con ruột hả!”

 

Nói đến đề tài này, Nguyễn Tri Hạ lại đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện của Tư Mộ Hàn và Tư Hạ hôm cô xuất viện, gặp phải bọn họ trên đường.

 

“Lúc trước anh còn nghi ngờ con bé không phải con ruột đấy!”

 

Nguyễn Tri Hạ không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Tư Mộ Hàn thật sự không hiểu cô đang nói chuyện gì.

 

Tư Mộ Hàn phủ nhận: “Anh không có nghi ngờ.”

 

“Hôm em mới xuất viện, em ngồi ở xe bên cạnh xe của anh, em rõ ràng đã nghe anh nói, anh nói thẩm mỹ của Tri Hạ lúc trước khiến anh nghi ngờ con bé có phải con gái ruột của anh không!”

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong thì trừng mắt liếc anh một cái.

 

“Có chuyện như vậy sao?” Trí nhớ của Tư Mộ Hàn bây giờ, cũng chỉ có thể nhớ tới chuyện mấy tháng lúc anh kết hôn với Nguyễn Tri Hạ.

 

Những chuyện quan trọng xảy ra sau đó, Thời Dũng đều từng nói với anh, anh cũng đều biết.

 

Nhưng mà, những chi tiết nhỏ, Thời Dũng chưa từng nói với anh.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng nghĩ tới điểm này, cô cũng không muốn nhắc chuyện cũ với Tư Mộ Hàn, chỉ là chợt nhớ tới chuyện này mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play