Diễn viên thì phải dựa vào thực lực, cho nên cứ từ từ mà nổi.

 

Truyền thông Thịnh Hải do Cố Tri Dân nắm giữ, đương nhiên sẽ nâng Thẩm Lệ lên, nhưng Thẩm Lệ không nhận kịch bản lưu lượng, chỉ nhận kịch bản mà mình thích.

 

Thẩm Lệ giả bộ tức giận vén tay áo: “Nguyễn Tri Hạ, cậu muốn đánh nhau đúng không?”

 

Cuối cùng, cô ấy còn nói: “Cậu và Cố Tri Dân lại không giống nhau, cậu mà giàu thì tớ cũng giàu, tớ ăn của cậu, mặc của cậu, dùng của cậu, tớ sẽ chẳng thấy có gánh nặng tâm lý nào cả.”

 

“Tớ có thể giúp cậu nói với Tư Mộ Hàn một tiếng, như vậy thì cậu không cần lo lắng bản thân thiếu nợ Cố Tri Dân.”

 

“Nói đùa, kịch bản chọn diễn xuất, đủ tiền sống thôi mình cũng rất thỏa mãn.”

 

Thẩm Lệ kéo chuyện chính về: “Ông chủ nói thế thật à? Anh ấy thật sự muốn đem Tư thị cho cậu?”

 

“Ừ.”

 

“Vậy cậu dám nhận không?”

 

Nguyễn Tri Hạ cứng một chút, vô cùng thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Không dám.”

 

“Ha ha ha ha ha ha. . .” Thẩm Lệ cười đến gập cả người: “Sợ thật! Cho cậu cậu cũng không dám nhận ha ha ha ha!”

 

“Tớ không biết kinh doanh, Tư thị mà rơi vào tay tớ, không tới ba năm nữa là sụp luôn.”

 

“Ba năm? Cậu coi trọng bản thân quá đấy.”

 

Nguyễn Tri Hạ: “. . .”

 

Thẩm Lệ cười xong, vỗ vai cô: “Nhưng mà ông chủ cũng hào phóng đấy, đến cả công ty cũng cho cậu được, nhưng tớ vẫn cảm thấy khó tin. . .”

 

“Anh ấy nghiêm túc, còn bảo tớ mai tới Tư thị nữa chứ.” Nguyễn Tri Hạ mệt mỏi đi đến dựa người vào ghế: “Sao tớ dám đi chứ, mai anh ấy muốn tớ đi, nhất định là để tớ ký tên. Tớ không biết nên kết thúc chuyện này như nào.”

 

“Không phải đâu? Sao mà làm thủ tục nhanh thế được? Có lẽ là cậu suy nghĩ nhiều?”

 

“Không thể, Tư Mộ Hàn nói một không hai, chưa bao giờ nói dối tớ.”

 

Thẩm Lệ: “. . .” Cảm giác lạnh lẽo bị nhét thức ăn cho chó.

 

“Cậu có biết câu cậu vừa nói, vào tai của một con người độc thân như tớ, chói tai thế nào không?”

 

Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn cô: “Sao phải kết thúc chuyện này? Anh ấy cho thì cậu cứ nhận thôi, nói không chừng cậu nhận Tư thị, anh ấy còn cảm thấy an toàn ấy chứ.”

 

“. . .”

 

Thấy Thẩm Lệ càng nói càng thái quá, Nguyễn Tri Hạ thay đổi trọng tâm câu chuyện.

 

. . .

 

Ngày hôm sau, Thời Dũng gõ cửa nhà Nguyễn Tri Hạ.

 

“Mợ chủ, cậu chủ sai tôi đến đón cô đến Tư thị .”

 

“Chờ tôi một chút.”

 

Nguyễn Tri Hạ xoay người cầm áo khoác, cùng Thời Dũng đi tới Tư thị .

 

Ngày hôm nay cô vẫn đi vào từ cửa chính Tư thị .

 

Lúc đi vào, cô vẫy tay với lễ tân, mỉm cười hiền hòa: “Tôi lại tới rồi đây.”

 

Thế mà mấy người đó lại cúi đấu nơm nớp lo sợ không dám nhìn cô.

 

Sợ cô thế sao?

 

Chỉ là bởi vì Tư Mộ Hàn tự mình xuống đón cô.

 

Nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ nhạt dần, ngày hôm qua những người này còn châm chọc khiêu khích cô, mà Tư Mộ Hàn chỉ tự mình đến đón cô một tí, thế mà đã làm mấy người này ngậm miệng vào rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play