Chương 1051:
Đương nhiên, sau khi cô nhóc Tư Hạ này ăn no thì tiếng động trong phòng ăn cũng lớn lên.
Tư Hạ thích ăn, mỗi bữa vừa bắt đầu ăn cơm, cô bé đều sẽ ăn đặc biệt nghiêm túc, một lát sau ăn hơi no lại bắt đầu nghịch.
Nghịch đũa, nghịch thìa, bới thức ăn.
Bất kể là thứ gì, cô bé luôn có thể tìm được niềm vui của riêng mình.
Chơi đủ rồi, Tư Hạ sẽ xuống khỏi ghế và chạy đến chỗ khác chơi.
Cái ghế hơi cao, Tư Hạ nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ tìm sự trợ giúp: “Mẹ…”
Nguyễn Tri Hạ bế Tư Hạ từ trên ghế xuống. Cô bé vừa xuống đất lại chạy “bịch bịch bịch” đi.
Thấy vậy, trong phòng ăn trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Tư Mộ Hàn đột nhiên nói một câu: “Tri Hạ giống em.”
Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn anh, anh lại nói thêm một câu: “Tính tình.”
“À.” Nguyễn Tri Hạ không mặn không nhạt đáp một tiếng rồi cúi đầu chậm rãi ăn cơm.
Thật ra cô đã ăn no rồi, chỉ có điều cô không muốn rời khỏi phòng ăn vào lúc này. Trong tiềm thức, cô dường như muốn nói chuyện cùng Tư Mộ Hàn.
So với thời gian trước, hôm nay có thể nói là Tư Mộ Hàn ôn hòa hơn.
Nhớ tới lời Tư Mộ Hàn nói trước đó, anh đã nhớ lại lần Nguyễn Tri Hạ và anh ở Kim Hải…
Khi đó, bọn họ đã có tình cảm.
Lấy điều này để suy luận, lúc này Tư Mộ Hàn có tình cảm với cô.
Trong phòng khách lại rơi vào trong sự yên tĩnh.
Tư Mộ Hàn dường như đang cố tìm đề tài, lại nói một câu: “Ngày mai, đám người Tri Dân sẽ trở về thành phố Hà Dương.”
Anh nói tới Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân sắp về, Thẩm Lệ tất nhiên cũng sẽ đi về cùng.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, không nói chuyện.
Tư Mộ Hàn vốn không phải là người nói nhiều nên cũng im lặng.
Hai người rõ ràng quen biết lâu như vậy, con cũng đã có một đứa, lúc này trái lại có cảm giác xa cách không hiểu được.
Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao lại có cảm giác này.
Vốn đã ăn no rồi, Nguyễn Tri Hạ để đũa xuống và ngước mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Em muốn quay trở về.”
Tư Mộ Hàn đột nhiên ngẩng đầu và hơi nheo mắt, giọng điệu có chút nguy hiểm: “Về đâu?”
“Về căn nhà em thuê.” Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ bình thản giải thích với anh: “Bây giờ em tạm thời không muốn ở lại chỗ của anh.”
Màu mắt Tư Mộ Hàn hơi sẫm lại, vẻ mặt không cảm xúc sửa lại lời cô nói: “Là nhà của chúng ta.”
Nguyễn Tri Hạ biết tính tình của anh, cũng không dây dưa với anh trên chuyện này, nói: “Em đi về trước.”
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, không nói có cho cô đi hay không.
Nguyễn Tri Hạ coi như anh đồng ý, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Ở trong phòng khách, Tư Hạ chơi mệt, lúc này đang nằm ở trên ghế sofa muốn ngủ.
“Con mệt rồi à?” Nguyễn Tri Hạ xoa đầu cô bé: “Mẹ phải đi rồi.”
Tư Hạ giống như đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở to mắt hỏi cô: “Mẹ đi đâu?”
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Ngày mai mẹ sẽ trở lại thăm con.”
Trong khoảng thời gian gần đây, Tư Hạ đã quen Nguyễn Tri Hạ không ở cùng một phòng với cô bé nhưng vẫn có chút không muốn: “Vâng.”