Mới vừa nhận được tin nhắn của trợ lý Tô, Kỳ Thanh đang định nhắn cho Tần Phụ Tuyết là trợ lý Tô đã đi làm, nhìn thấy điện thoại của Lục Uyển Đình gọi đến, cô lập tức quăng chuyện của Tần Phụ Tuyết sang một bên, nghe điện thoại của Lục Uyển Đình.

Gương mặt đang tươi cười của Kỳ Thanh dần rút đi sau khi nghe Lục Uyển Đình hỏi, nhìn đống hồ sơ trên bàn, Kỳ Thanh tức giận nghiến răng "Không có thời gian, Lục tổng tự đi đi."

Nghe được giọng nói ghen tuông của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình nở nụ cười, ai bảo Kỳ Thanh quan tâm trợ lý Tô làm cho cô ghen tuông, nhưng mà giờ cũng đã tiêu giảm bớt, "Em không có thời gian, vậy tôi cũng không đi."

Trợ lý Tô còn chưa ra khỏi văn phòng, nghe được Lục tổng nói, trong lòng thầm thán phục, Lục tổng thật lợi hại a, rõ ràng quyết định không đi, hiện tại người lại là do Kỳ Thanh cho nên mới không đi.

Chắc đã làm cho phu nhân cảm động muốn chết.

Lòng Kỳ Thanh nao nao, Lục Uyển Đình vì cô mà cự tuyệt Trương Hoàng Nhã uống trà chiều sao? Bao nhiêu tức giận, tức khắc cũng tan thành mây khói, trong lòng ngọt giống như vừa được đút một muỗng mật ong, ngọt từ tim đến miệng "Trương tổng hẹn chị đi uống trà tâm sự, có thể là có chuyện quan trọng, chị đi đi, em tin tưởng chị."

Lục Uyển Đình giơ tay sờ lấy tai mình, giọng nói hờn dỗi "Kỳ Thanh, em có được tôi rồi, thì không thèm để bụng tôi nữa sao?"

Hự...lại diễn theo bộ kịch nào nữa a? Trợ lý Tô quyết định không đi ra, ở lại xem Lục tổng biểu diễn.

Lục Uyển Đình không có lúc nào mà không nhắc nhở Kỳ Thanh chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, Kỳ Thanh cảm giác mặt mình nóng lên, không có tự tin mà phản bác, "Là chị có được em."

Giọng nói của người yêu ở bên cạnh nhưng lại không có cách nào chạm được, tay Lục Uyển Đình ở lỗ tay mà vòng vài vòng tròn, giống như tối hôm qua Kỳ Thanh vẽ vài vòng giữa mày cô, " n, ăn rất ngon, nhưng mà vẫn chưa đã thèm nha."

Giọng nói của Lục Uyển Đình mang theo ý cười ôn nhu, Kỳ Thanh che mặt, cô có thể tưởng tượng ra được bộ dáng của Lục Uyển Đình khi nói những lời này, nghiêm túc, giống như đang đàm đạo về một món ăn ngon."

"Chị đừng có nói bậy, em còn ở văn phòng đây."

Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn trợ lý Tô, trong mắt ý cười càng sâu, "Không có nói bậy, thật sự ăn rất ngon."

Lục tổng đây là khen tài nghệ bếp nút của phu nhân sao? Trợ lý Tô nhớ lại mấy câu nói em có được tôi rồi thì không để bụng đến tôi nữa sao, toàn bộ lông tơ cơ thể muốn dựng đứng lên, Lục tổng thế mà ở trước mặt cô làm trò trêu ghẹo phu nhân!

Trợ lý Tô chạy nhanh.

Thư ký Phó đang sắp xếp lịch làm việc, trợ lý Tô đi vào văn phòng hắn, nói Lục tổng từ chối lời mời của Trương tổng, rồi quay đầu về lại văn phòng của mình thu thập túi, chuẩn bị đi khu công nghiệp Tây Thành.

Đối mặt với Lục Uyển Đình, cô không được thẹn thùng, càng thẹn thùng sẽ bị lấn tới, không phải muốn chơi đùa sao, được a, xem ai trêu ghẹo giỏi hơn, Kỳ Thanh hít một hơi thật sâu, mặt dày hỏi "Vậy Lục tổng cảm thấy nơi nào ăn ngon?"

Lục Uyển Đình không trả lời.

Kỳ Thanh cười hỏi: "Là nơi này, hay là nơi này, hay vẫn là chỗ này?"

Liên tiếp mấy câu hỏi cứ bên tai Lục Uyển Đình, trong đầu cô tự phác hoạ ra hình ảnh, Lục Uyển Đình nhắm mắt lại, cô không biết lúc Kỳ Thanh hỏi thì ngón tay Kỳ Thanh đang chỉ ở chỗ nào, cơ thể vì mơ màng mà phát hoả.

Nghe được tiếng thở sâu lẫn tiếng nuốt nước miếng bên kia, Kỳ Thanh cười khẽ "Lục tổng không trả lời được sao?"

Lục Uyển Đình lập tức mở mắt, những hình ảnh kia không xoá bỏ đi được, cô nhìn về phía bàn làm việc, mặt bàn biến thành giường hỗn độn, những tập văn kiện kia chính là khăn và gối, Kỳ Thanh đang nằm ở trên bàn làm việc, nhíu mày nắm lấy văn kiện, tựa như vừa khổ sở lại suиɠ sướиɠ.

"Chỗ nào cũng ăn ngon cả." Giọng nói của Lục Uyển Đình khàn khàn.

"Không thể trả lời vấn đề này như thế nha." Kỳ Thanh cúp điện thoại, sau lại mời Lục Uyển Đình gọi bằng video.

Lục Uyển Đình hơi do dự nhưng vẫn nghe, Kỳ Thanh xuất hiện ở trên màn hình điện thoại, tóc vén ra sau tai, tay đang đặt ở trên cúc áo sơ mi.

Cô mở cúc áo thứ nhất, yết hầu Lục Uyển Đình phát khẩn "Kỳ Thanh..."

Kỳ Thanh cong môi cười "Lục tổng, chị thích nhất là ở chỗ nào?" Tay cô chuyên xuống dưới mở cúc áo thứ hai, ánh mắt Lục Uyển Đình dời theo độc tác của cô.

Cúc áo thứ hai vừa được mở, thì cửa mở ra, một cái mặt thò vào, trợ lý Hoa một tay nhấn khoá cửa một tay chạm lên khung cửa nói "Kỳ tổng, giám đốc Lưu gọi điện thoại tới nói..."

Tiểu Kỳ tổng đang bận câu dẫn Lục tổng, lúng túng mà ngắt cuộc gọi video, cài cúc áo lại "Chuyện gì?" Trên mặt đỏ ứng, có chút xấu hổ.

"...Tần tiểu thư muốn theo bọn họ đến công ty con của tập đoàn Lục Thị." Trợ lý Hoa nói xong, lập tức đóng cửa đi ra ngoài, vỗ ngực trấn an.

Cô hình như mới vừa rồi, quấy rầy Kỳ tổng.

Trên đặt sẵn một ly nước, trò chuyện video xong với Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình bưng cái ly lên uống một hơi, Kỳ Thanh hôm nay, như thế nào lại chơi trò gọi video phát sóng trực tiếp mở cúc áo.

Kỳ Thanh lấy lại tinh thần, cài xong cúc áo, tính gọi lại cho Lục Uyển Đình, điện thoại vừa mới giải khoá, thì trợ lý Hoa lại quay lại đầy cửa văn phòng cô "Kỳ tổng, em vừa mới quên hỏi, chị có đồng ý cho Tần tiểu thư đến công ty con Lục Thi không? Giám đốc Lưu còn đang chờ chị trả lời."

Kỳ Thanh buông điện thoại "Tôi sẽ gọi cho giám đốc Lưu, em đi ra ngoài đi."

Ở cái văn phòng này, trừ bỏ khoá cửa có vân tay của cô, còn có thêm vân tay của trợ lý Hoa, có thể mở cửa ra vào tự do. Hiện tại, nhìn vào tình cảnh này cô nên cài đặt hạn chế quyền hạn của trợ lý Hoa.

Hôm nay, cửa không khoá, cô nàng đã tuỳ ý đi vào thấy cô đang cởϊ áσ, lần sau khoá cửa, lại cũng đột nhiên xông vào, nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn, rồi cái mặt này của cô chui đi đâu cho vừa?

Kỳ Thanh đi đến cái hộp ven tường, mở ra hệ thống cài đặt khoá cửa, vào giao diện hệ thống lập tức hạn chế quyền hạn của trợ lý Hoa.

Về sau, cho dù cửa bên trong khoá trái, trợ lý Hoa đều không có quyền hạn được phép mở khoá đi vào.

Kỳ Thanh một bên thao tác, một bên cùng giám đốc Lưu gọi điện thoại, trợ lý Hoa ở ngoài kia còn không biết đã bị Kỳ Thanh giáng cấp, còn cảm thấy may mắn vì Kỳ tổng không có trách phạt cô.

"Phụ Tuyết muốn cùng các cậu đến công ty con tập đoàn Lục Thị?"

Đang yên đang lành, sao lại muốn đi công ty con tập đoàn Lục Thị? Nếu muốn đi thì cũng nên đến tổng bộ Lục Thị chứ.

Lưu Ngâm đứng một bên lặng lẽ ngắm Tần Phụ Tuyết, " Ân , cô ấy bỗng nhiên muốn đi."

Tần Phụ Tuyết và Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật có mối quan hệ có chút phức tạp, nói không có quan hệ, lại có quan hệ mật thiết với Kỳ tổng, ngẫu nhiên sẽ đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, nói có quan hệ thì vẫn là quan hệ với Kỳ tổng, mỗi lần đến đều đến văn phòng tổng tài tìm Kỳ tổng.

Kỳ tổng từng đùa giỡn, nói Tần Phụ Tuyết chính là nhân viên lâm thời của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, rốt cuộc là quan hệ gì, bọn họ cũng không rõ lắm.

Kỳ Thanh suy xét hai giây, đồng ý "Nếu cô ấy đã muốn đi, các cậu mang người đi đi."

"Xe không đủ chỗ." Lưu Ngâm nhìn hai chiếc xe, nhân viên kỹ thuật đã ngồi lên xe, chỉ chừa lại một cái ghế phụ cho hắn.

Hắn nhìn đến xe bên tập đoàn Lục Thị, trên xe tuy rằng có ghế trống nhưng không thích hợp để Tần Phụ Tuyết ngồi bên đó, Lưu Ngâm đề nghị "Tôi sẽ tự lái xe đưa cô ấy đi."

Tần Phụ Tuyết không thèm cấp cho hắn cơ hội, mắt lạnh nhìn hắn "Tôi tự lái xe đi, đi theo các người."

Kỳ Thanh nghe được, ấn gọi nội bộ, bảo trợ lý Hoa đi cùng với cô.

Cuối cùng là trợ lý Hoa ngồi lên xe Tần Phụ Tuyết, đi ra ngoài làm việc.

Kỳ Thanh tiếp tục lật xem tư liệu của Trương Hoàng Nhã, trong lòng đối với người này cũng có đề phòng, có rất nhiều khía cạnh, người này và Lục Uyển Đình có phần giống nhau.

Một người như vậy, đối với Lục Uyển Đình không có sức hấp dẫn sao?

Tình cảm của Lục Uyển Đình đối với cô thật ngắn. Sau khi kết hôn cùng nhau phát triển tình cảm, Lục Uyển Đình mới thích cô, Kỳ Thanh nhíu mày, cảm thấy có mùi nguy hiểm.

Người mơ ước Lục Uyển Đình quá nhiều.

Tiếp tục lật đến trang sau tư liệu, ở trang cuối có quan hệ gia đình, Kỳ Thanh thấy được một cái tên quen thuộc.

Trương Mộc Tiêu, thế lại là em gái của Trương Hoàng Nhã.

Lục Uyển Đình mặt mày ủ rũ, nhìn đống văn kiện trên bàn thất thần, khoé mắt đuôi lông mày mang chút ý cười, điện thoại bỗng nhiên vang lên, không phải Kỳ Thanh mà là Trương Hoàng Nhã.

Điện thoại reo một lát, Lục Uyển Đình mới chậm chạp nghe, tiếng cười của Trương Hoàng Nhã ở bên kia điện thoại khi cùng cô nói chuyện, đích thân mời cô uống trà.

Trừ bỏ Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình không muốn có bất cứ liên hệ việc tư nào. Buổi sáng cô đã vì công việc đi nói chuyện với Trương Hoàng Nhã, để Kỳ Thanh ở nhà một mình, buổi chiều cô lại không muốn đi uống trà với Trương Hoàng Nhã, làm cho Kỳ Thanh suy nghĩ nhiều.

"Lần sau có thời gian, tôi mời Trương tổng uống trà." Lục Uyển Đình vẫn từ chối.

Trương Hoàng Nhã đứng trước một cái cây xanh, thấy có những giọt nước đọng lên chiếc lá, khảy khảy, ánh mắt giống như xuyên qua cây xanh thấy được Lục Uyển Đình, "Lục tổng, buổi chiều không có thời gian, vậy buổi tối cùng nhau ăn tối được không?"

Lục Uyển Đình cong môi cười "Không được, buổi tối tôi còn phải nấu cơm tối cho phu nhân nhà tôi."

Trương Hoàng Nhã: "..." Lục Uyển Đình tự mình xuống bếp nấu cơm sao?

Lục Uyển Đình cắt đứt điện thoại.

Trợ lý Hoa co quắp ngồi ở vị trí phụ, trong chốc lát lại nắm lấy váy, rồi túi của mình, nỗ lực tìm đề tài nói chuyện với Tần Phụ Tuyết.

"Tần tiểu thư, sao cô lại muốn đến công ty con tập đoàn Lục Thị?"

Tần Phụ Tuyết chỉ nhìn cô mà không trả lời.

Cô nghe điện thoại của Lưu Ngâm, biết trợ lý Tô cũng đi đến công ty con.

Muốn đi công ty con chẳng qua là muốn thấy trợ lý Tô. Nhìn một cái, thấy người ổn không có việc gì là được.

Trong xe lạnh như băng, trợ lý Hoa lấy điện thoại ra, lướt weibo coi như không có việc gì, đột nhiên nghe được tiếng thở dài bên cạnh.

Cô quay sang nhìn Tần Phụ Tuyết, mặt Tần Phụ Tuyết vẫn không có biểu cảm gì, đôi tay nắm tay lái nhìn về phía trước, cẩn trọng mà lái xe.

Vừa mới rồi cô bị ảo giác sao?

Tần tiểu thư sao có thể thở dài, nhất định là do cô ảo giác.

Từ Kỳ Giang Khoa Học Kỹ đến khu công nghiệp có chút xa, trợ lý Tô xuất phát trễ hơn mọi người những lại đến sớm hơn vài phút.

Trợ lý Tô đậu xe xong, đứng ở cửa chờ đoàn người tổ trưởng Trịnh, từ xa thấy một đám người đang đi tới nhưng trong đó có một thân ảnh cao gầy mảnh khảnh, rất ưa nhìn.

Tần Phụ Tuyết.

Ánh mắt trợ lý Tô dừng lại trên người cô, sau đó nhìn mấy người kia chào hỏi rồi ngoảnh mặt làm ngơ.

Tần Phụ Tuyết đứng ở phía sau, giả vờ như giờ mới thấy trợ lý Tô.

"Trợ lý Tô, xin chào." Tần Phụ Tuyết chào hỏi với cô.

Tổ trưởng Trịnh nhìn thấy trợ lý Tô thất thố nhìn Tần Phụ Tuyết, cười hâh với Lưu Ngâm nói "Giám đốc Lưu, giới thiệu với anh các nhân viên kỹ thuật a."

Lưu Ngâm giới thiệu từng người một, cuối cùng chỉ vào Tần Phụ Tuyết nói "Vị này chính là..."

"Để tự tôi nói." Tần Phụ Tuyết cắt ngang lời Lưu Ngâm "Tôi là Tần Phụ Tuyết, chỉ là tiện đường đưa trợ lý Hoa qua đây, cũng không phải là nhân viên kỹ thuật."

Trợ lý Tô trang điểm tinh xảo, nhưng sắc thái thoạt nhìn không tốt, mệt mỏi cả đêm, buổi chiều còn có tinh thần làm việc. Tần Phụ Tuyết cảm thấy cô lo lắng quá nhiều rồi, trợ lý Tô vẫn ổn.

Đến nỗi kéo đen cô...

Tần Phụ Tuyết không nghĩ ở lại liền cùng các cô từ biệt "Người đã đưa đến, tôi đi nhé."

Trợ lý Hoa đứng một bên với vẻ mặt bức một, không phải Kỳ tổng bảo cô bồi Tần tiểu thư đến đây sao? Như thế nào mà đổi ngược vai cho nhau vậy?

Kỳ tổng không phải tức giận cô quấy rầy chứ, cố ý đem cô quăng xuống khu công nghiệp a!

Tần Phụ Tuyết xoay người rời đi, trợ lý Tô sửng sốt vài giây đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play