Trên sofa có người đang ngồi, tư thái ưu nhã mà bắt chéo chân, Kỳ Thanh đứng ở văn phòng, liếc mắt nhìn thấy món quà sinh nhật cô vừa mới đưa, cô nhớ rõ là Lục Uyển Đình mặc quần qua mắt cá chân, nhìn không thấy cái lắc.

Hiện tại là tình huống gì vậy? Cô vừa mới xuống lầu một lát, Lục Uyển Đình đã thay cái quần mới?

Kỳ Thanh áp đi nghi hoặc, đứng ở cửa nói cho Lục Uyển Đình "Lục tổng, người bên em tới rồi."

Một tiếng gọi Lục tổng này vào lỗ tai Lục Vân Tạ, cả người tê rần, cô không chịu nổi chị cô và chị dâu nữa.

Vừa về đến văn phòng, chị cô quăng cô sang một bên đi vào phòng nghỉ, vài phút sau, trên người thay một bộ quần áo khác, cô cảm thấy kỳ quái. Quần áo không bị cafe hay trà đổ lên, đang êm đẹp vậy đổi quần áo làm gì?

Sau đó, cô liền mặt chị cô tươi cười khoe khoang Kỳ Thanh tặng quà sinh nhật.

Thay quần áo, chính là để người ta có thể thấy được mắt cá chân. Mặc kệ là đứng hay ngồi, dựa nghiêng, cái lắc trên mắt chân đều lộ ra, so với mặt trời còn muốn loá mắt.

Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, từ sofa đứng dậy. "Cách cuộc họp còn 20 phút nữa, chúng ta sẽ chính thức xác nhận hợp tác với nhau. Hôm nay, ngoại trừ các người trong tổ hạng mục Khoa Học Kỹ Thuật, cùng với tổ hạng mục khác còn có vài vị đại cổ đông cũng sẽ tham."

Kỳ Thanh sớm đã chuẩn bị, trên mặt không có nửa điểm kinh hoảng, cười gật đầu "Ân."

"Em không ngạc nhiên sao?" Đây là quyết định mới vừa rồi của cô, lúc bộ phận tài chính mở họp, cô thấy có vài vị cổ đông cũng ở đó, cho nên cô quyết định mời các vị đại cổ đông cũng tham gia cuộc họp lần này.

"Trước kia cũng đã gặp tình huống này, lúc đó cũng tưởng họp với tiểu đội bốn năm người, đột nhiên biến thành cuộc họp với hai mươi mấy người." Kỳ Thanh quay đầu nhìn cửa, bắt lấy tay Lục Uyển Đình cúi người hôn một cái, "Em sẽ không làm chị thất vọng."

Lục Vân Tạ đỡ trán, "Các chị có phải hay không đã quên là em còn ở đây không?"

Alo alo...cô còn tồn tại không vậy!

"Em biết quan hệ của chúng tôi." Kỳ Thanh cười vui vẻ, còn cười với Lục Vân Tạ, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Cô em chồng."

Lục Uyển Đình cười xoa xoa tóc Kỳ Thanh, "Kỳ tổng thật đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được mà muốn mang về nhà a." Ánh mắt liếc nhìn ở cửa có hai người, cô thu nụ cười lại cũng thu hồi tay, quay đầu nhìn về phía bọn họ.

"Lục tổng, tôi nơi này có tư liệu, muốn cho cô xem qua." Phó tổng Thẩm tay cầm văn kiện, cùng đi vào bên trong với trợ lý.

Ánh mắt của hắn quét nhìn Kỳ Thanh một cái, trong mắt mang theo sự khinh thường, Lục Uyển Đình thấy được ánh mắt đó, trong đáy mắt nổi lên lạnh lẽo. "Để đó đi, chờ họp xong tôi lại xem."

"Phần tư liệu này có quan hệ với hạng mục hợp tác sắp mở." Đối với Lục tổng, phó tổng Thẩm liền thay đổi thái độ, trên mặt còn theo nụ cười, đôi tay cung kính mà đem tư liệu đưa qua. "Lục tổng, hiện tại cô có thể xem sao?"

Hắn nói xong quay sang nói với Kỳ Thanh, "Thật ngại quá Kỳ tổng, tôi muốn cùng Lục tổng có chuyện công việc cần nói."

"Mọi người nói đi, tôi vừa lúc phải rời khỏi." Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình một cái, ánh mắt hai người đan xen, Lục Uyển Đình ôn nhu mà cười với cô, nhìn cô rời đi.

Trợ lý của phó tổng Thẩm cũng đi theo Kỳ Thanh, đi ra văn phòng đóng cửa lại.

Lục Vân Tạ đã nhìn thấy hết toàn bộ câu chuyện, cô dựa trên sofa lười biếng, bắt chéo một cái chân lên chờ xem kịch.

Cô mới bày ra tư thái xem kịch, phó tổng Thẩm liền bắt đầu, "Lục tổng, chúng ta không thể cùng Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật hợp tác."

Người phó tổng Thẩm không cao, lại có chút béo, đầu tóc xịt keo cẩn thận mà chải lên, làm một người dân tiêu biểu chính nghĩa từ nghiêm mà nói "Tôi nghe được tin, sinh hoạt cá nhân của Kỳ Thanh thật loạn."

Lục Uyển Đình mở văn kiện ra xem, ngước mắt nhìn phó tổng Thẩm liếc mắt một cái "Sinh hoạt cá nhân của Kỳ Thanh thực loạn?"

Phó tổng Thẩm khẳng định gật đầu, ánh mắt Lục Uyển Đình trở lại về trên văn kiện, đạm nhiên hỏi "Sao tôi lại không biết chuyện đó?"

"Lục tổng bận như vậy, khẳng định không biết mấy chuyện nhỏ đó rồi." Giọng nói của phó tổng Thẩm vang lên "Tôi nghe người ta nói, cô ta còn phá hư hôn nhân của Lục tổng."

Nhìn thấy Kỳ Thanh ở trước mặt Lục tổng thể hiện như vậy, nếu hôm nay hắn không nói, qua mấy ngày nữa Kỳ Thanh cái tiểu tam kia chắc chắn sẽ được như ý nguyện.

"Lục tổng, cô và phó tổng Cận kết hôn, đây chính là vấn đề mấu chốt, không thể cùng Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật hợp tác. Huống chi, chúng ta cũng có công ty về khoa học kỹ thuật riêng, không cần thiết lãng phí tiền đầu tư cho Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật."

"Ông nói xong chưa?" Lục Uyển Đình khép văn kiện lại ném lên bàn trà rơi vào trong thùng rác, vẻ mặt nghiêm khắc bộ dàng doạ phó tổng Thẩm choáng váng.

Người ngồi bên Lục Vân Tạ cũng bị liên đới, đều cảm giác được sợ hãi, chị cô đang tức giận.

"Nói...nói xong rồi." Hắn cũng sắp 50 tuổi, kinh nghiệm lõi đời mà đối mặt với một tổng tài chưa tới 30 tuổi miệng lại nói lắp.

"Phó tổng Thẩm. Tôi hy vọng ông biết được 3 việc. Thứ nhất, sinh hoạt cá nhân của Kỳ Thanh rất sạch sẽ. Thứ hai, tôi trước nay chưa nói là kết hôn với Cận Phong. Thứ ba, Kỳ Thanh không có phá hư hôn nhân của tôi, trừ khi cô ấy cùng tôi ly hôn." Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Uyển Đình nhìn phó tổng Thẩm.

Phó tổng Thẩm nửa ngày cũng không có phản ứng lại, Lục Vân Tạ xem kịch đủ rồi, có lòng tốt mà nói "Phó tổng Thẩm, ông cảm thấy là tôi sẽ chịu được người ngoài ở trước mặt tôi mà ve vãn đánh yêu với chị tôi sao?"

Lục Vân Tạ đứng dậy phũi phũi quần áo, gằn lên từng chữ nói với hắn "Kỳ Thanh là chị dâu của tôi."

Khí phách hăng hái ban đầu khi bước vào văn phòng tổng tài đã lúc nảy đã không còn, phó tổng Thẩm đi ra thất thần, giống như hoa hướng dương bị cơn mưa xả lên, không có ánh mặt trời không có không khí sinh sôi.

Kỳ Thanh không có đi phòng cho khách mà đứng ở hành lang cùng với trợ lý của phó tổng Thẩm. Phó tổng Thẩm mở cửa ngẩng đầu nhìn cô, môi hơi mấp máy, muốn nói gì đó mà cũng không nói được, hai chữ Kỳ tổng còn nghẹn lại trong cổ họng, nói không ra lời.

Kỳ Thanh nhìn hắn cười cười, không muốn so đo với hắn. Phó tổng Thẩm mang trợ lý đi mất.

"Chị, phong thái vừa rồi của chị làm tâm thiếu nữ của em mê như điếu đổ a." Lục Vân Tạ vứt bỏ hình tượng mà ôm lấy chị mình, giống như một con mèo dính người "Em vẫn luôn hoài nghi các chị gạt em, hiện tại em tin rồi, khẳng định là chị thích Kỳ Thanh rất nhiều năm rồi, bảo hộ chị ấy như vậy, tín nhiệm chị ấy vô cùng."

Nửa cửa bị người của Kỳ Thanh giữ lại, Kỳ Thanh che ngực lại cô cảm thấy thật loạn, cô nghe được Lục Uyển Đình nói "Đúng vậy, chị thích em ấy rất nhiều năm..."

....

"Trợ lý Hoa, Kỳ tổng có điều không thích hợp, cô cũng thấy vậy phải không?" Lưu Ngâm véo lấy mặt trợ lý Hoa "Cô có phải đã biết được tin tức gì không, sao lại không nói cho chúng tôi biết?"

Giám đốc Trần đang bưng cái ly đứng ở cửa sổ nhìn dòng xe ven đường, quay sang thấy hai người kia đang đùa giỡ với nhau. Mặt tức khắc không vui, hai chân dài bước đến cạnh bọn họ, túm lấy cổ áo Lưu Ngâm kéo ra, mặt lạnh "Nơi này là tập đoàn Lục Thị, chú ý hình tượng."

Lưu Ngâm đẩy tay hắn ra "Vậy ông còn nắm lấy áo của tôi?" Hắn vung tay không cẩn thận làm cái ly nước của giám đốc Trần, nước ấm đổ lên áo vest và quần tây của hắn.

"Trần Giang Sơn!"

"Chính cậu là đổ nhé." Thấy giám đốc Lưu đang muốn chỉnh lấy mình, Trần Giang Sơn nhanh chóng kéo khoảng cách với hắn ra.

Quay đầu thấy Kỳ tổng đã trở lại.

Kỳ Thanh đi đến sofa ngồi xuống, không rõ sắc mặt ra sao, giống như đang gặp chuyện gì, trợ lý Hoa đi qua, chạm chạm vào cánh tay cô "Kỳ tổng, chị làm sao vậy?"

Phản ứng của Kỳ tổng ba người đều theo dõi, cả ba nhìn nhau một cái, nghiêm túc ngồi không đùa giỡ nữa, trạng thái cũng tương tự Kỳ tổng.

Giám đốc Trần đi đóng cửa, hạ giọng hỏi "Kỳ tổng, có phải tập đoàn Lục Thị không muốn đầu tư vào Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật chúng ta?"

Chuyện hợp tác hắn cho rằng đã nắm chắc, giám đốc Trần ngồi xuống sofa đối diện, hai chân tách ra, tay chống đầu gối "Có chỗ nào xảy ra vấn đề gì sao?"

Chỉ còn 10 phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, hiện tại bọn họ sẽ tranh thủ thảo luận để giải quyết vấn đề. Thật sự quá gấp, nhưng mà điều quan trọng là bọn họ không biết vấn đề nằm ở đâu.

Lưu Ngâm nói "Lần trước, Trương Trình Thiệu muốn cả hai bên đồng hành quyền sở hữu với Thịnh Thác, tôi đã cảm thấy không thích hợp." Lưu Ngâm vỗ đùi một cái "Lần trước ở phòng thử nghiệm, tổ trưởng Trịnh đứng ở một bên, xem chúng ta làm, thêm vào đó là người của Thịnh Thác, vậy chúng ta thành đá kê chân rồi."

"Cái gì đá kê chân?" Trợ lý Hoa nhìn về phía giám đốc Lưu, Lưu Ngâm nói "Đá kê chân của Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật a! Bọn họ sẽ lấy một phần trong nghiên cứu của chúng, nghiên cứu ra khoá thông minh riêng của bọn họ."

Cả ba người vẫn còn đang đón mò thì Kỳ tổng cuối cùng cũng ngẩng đầu nói một câu, bình định quân thần "Chuyện hợp tác không có vấn đề gì, cuộc họp sắp bắt đầu, chúng ta cứ theo kế hoạch đã bàn là được."

Trợ lý Hoa hoang mang "Vậy sao chị lại mang vẻ mặt nghiêm trọng trở về?"

Nhớ lại chuyện về Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh cười cười "Có một số việc nghĩ không thông suốt, tôi không biết được lời chị ấy nói là lời nói thật hay vẫn là nói dối."

"Cô ấy?" Giám đốc Lưu nắm được mấu chốt hỏi "Cô ấy là ai?"

Trợ lý Hoa muốn nói lại thôi, nắm lấy váy mình, cũng giả bộ mà hỏi "Cô ấy là ai?"

Giám đốc Lưu nhìn chiếc nhẫn trên tay Kỳ Thanh "Kỳ tổng, có phải vị kia nhà cô nói gì đó với cô không?"

Hắn vừa nói xong, giám đốc Trần mới nhớ, Kỳ tổng của bọn họ không nói mà đã cùng người khác lãnh chứng, giám đốc Trần miệng bát quái hỏi "Kỳ tổng, cô kết hôn với ai a?"

Chứng đã lãnh, nhẫn cũng đã mang, cũng không biết được trên giấy kết hôn kia là một người nào đó, nhưng mà người đó là ai.

Sự bảo mật này giống với bộ phận nghiên cứu, bảo mật tới liều mạng.

Trợ lý Hoa hít sâu một hơi, giám đốc Trần và giám đốc Lưu nghe cô hút sâu, ánh mắt đảo về trên người cô nàng một cái.

Trợ lý Hoa làm sao vậy? Chẳng lẽ, trợ lý Hoa biết.

Trợ lý Hoa đỏ mặt, nghẹn muốn điên xua tay "Đừng nhìn tôi, không phải tôi."

Lưu Ngâm: "..." trợ lý Hoa nghĩ quá nhiều rồi, bọn họ làm gì nghĩ tới cô nàng, hai người nhìn thấy không chút ái muội nào, nhìn một cái thì rõ ràng biết mối quan hệ tổng tài và trợ lý.

Từ từ, càng không có khả năng có quan hệ, rất có thể phát sinh nha.

Lưu Ngâm ngầm đánh giá hai người, trợ lý Hoa ngồi rất gần Kỳ Tổng a, hơn nữa Kỳ tổng vừa ngồi xuống thì trợ lý Hoa liền đi qua ngồi chung.

"Về sau sẽ biết." Kỳ Thanh nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa đến 10h30, trợ lý Tô gõ cửa, gõ 3 cái mới mở "Kỳ tổng, tôi mang mọi người đi qua phòng họp, hôm nay mở họp sẽ có nhiều người, cho nên thay đổi phòng họp lớn hơn."

Kỳ Thanh giờ mới nhớ mà nói cho mọi người "Đã quên nói cho mọi người, lần họp hợp tác này ngoài tổ hạng mục sẽ tham gia, còn có mấy vị đại cổ đông."

Trợ lý Tô mỉm cười "Còn có phó tổng Hoà và tổng giám của các bộ phận khác cũng tham gia cuộc họp lần này."

Trận này, không giống như họp về với tổ hạng mục, mà giống như họp với các lãnh đảo cấp cao.

Tâm Kỳ Thanh có chút khó thích ứng "Lục tổng nói?"

" n." Trợ lý Tô gật đầu "Vừa mới quyết định hai phút trước."

Đột nhiên đổi phòng họp, cuộc họp bị chậm lại 5 phút, trợ lý Tô mang đoàn người Kỳ Thanh vào phòng họp lớn. Trong phòng họp, đã đầy kín người, Lục Uyển Đình ngồi ở vị trí chủ, nhìn Kỳ Thanh đến, trong ánh mắt đầy ôn nhu, đứng dậy đến chỗ cô.

Các lãnh đạo cấp cao và những người phụ trách trong tổ hạng mục đều biết Kỳ Thanh, lần trước bọn họ mở họp, Lục tổng còn để Kỳ tổng đến ngồi dự thính.

Thấy Lục Uyển Đình đến gần, trong lòng Kỳ Thanh càng bất an hơn, Lục Uyển Đình không nói cái gì, cũng không có hành động thân mật nào, chỉ hướng đến chỗ chưa có ai ngồi làm tư thế mời "Kỳ tổng, các vị ngồi ở đây."

Sau khi Kỳ Thanh ngồi xuống, Lục Uyển Đình đứng ở bên cạnh cô, tay đặt lên lưng ghế nói: "Hội nghị bắt đầu, tôi giới thiệu trước một chút, thân phận của vị này."

Giờ phút này, tim Kỳ Thanh đập nhanh như muốn phá lồng ngực mà nhảy ra, cô nín thở, mọi người cũng như vậy, ánh mắt đều dừng trên người Lục Uyển Đình, chờ cô nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play