"Đúng vậy, em muốn ở bên cạnh hai chị cả đời." Lục Vân Tạ quay đầu nhìn lại, đây là chuyện cô tính toán từ sớm rồi.

Đã từng, muốn ở bên cạnh chị mình cả đời, sau bên người chị gái lại có thêm một người là Kỳ Thanh, hai người kia bây giờ là người quan trọng nhất với cô, là người mà cô muốn bảo hộ và săn sóc.

"Còn... có em nữa." Trợ lý Hoa lắp bắp nói, mỗi một chữ nói ra có chút run rẩy, "Em cũng muốn ở bên mọi người cả đời."

Ba đôi mắt nhìn về phía cô, trợ lý Hoa cảm giác được áp lực đặt lên người cô, tim chưa bao giờ đập nhanh như bây giờ, cô nắm chặt tay lái, để giảm bớt sự khẩn trương, "Kỳ tổng, chẳng phải chị nói muốn em ở bên cạnh chị cả đời sao?"

Nói hươu nói vượn cái gì vậy a, cô khi nào nói qua muốn trợ lý Hoa ở bên cạnh cả đời?

Đôi mắt sâu của Lục Uyển Đình, lúc nghiêm túc làm cho người ta cảm giác lạnh hết cả người, cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, giọng điệu chưa đầy ghen tuông, "Em và trợ lý Hoa có ước định như vậy sao?"

"Không có." Kỳ Thanh liếc mắt nói trợ lý Hoa nói lung tung, "Em làm sao có thể có ước định như thế với em ấy được."

"Không phải chị bảo muốn ký hợp đồng chung thân với em à." Trợ lý Hoa lá gan trở nên lớn hơn rồi, "Chung thân, còn không phải là cả đời sao?"

Trợ lý Hoa vẫn quan sát người ngồi ghế phụ kế bên, Lục Vân Tạ đang suy tư cái gì đó, trầm mặc không nói.

Hợp đồng làm công thôi mà, đâu phải hợp đồng hôn nhân, Kỳ Thanh đỡ trán, "Uyển Đình, chúng ta trao đổi trợ lý đi, đem trợ lý Tô cho em đi."

Cái đoá Hoa này ném cho Lục tổng dạy dỗ cho rồi, dù sao cô cũng không cần nữa.

"Không đổi." Đi làm hay tan làm đều có thể được gặp lão bà, loại chuyện tốt thế này làm sao đến lượt trợ lý Tô hưởng, Lục Uyển Đình từ chối không chút do dự, "Trợ lý Hoa để lại ở chỗ em đi."

Trợ lý Hoa bị người khác ghét bỏ, uỷ khuất nhìn gương chiếu hậu, trọng điểm rõ ràng là cô sẽ ở cạnh hai người cả đời, như thế nào đề tài chuyển đến việc trao đổi trợ lý?

"Kỳ tổng, chị không thích em làm trợ lý sao, em còn có thể làm tiểu bảo mẫu mà, đời này vẫn nên ở cạnh hai người."

Ba chữ tiểu bảo mẫu chọc cười Kỳ Thanh.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh ngừng cười, nghiêm túc hỏi trợ lý Hoa, "Em không định kết hôn à?"

Nói sang chuyện khác.

Trợ lý Hoa nhìn Lục Vân Tạ, cô không có đưa ra lời tuyệt đối như Lục Vân Tạ, "Tạm thời không định kết hôn, nhưng nếu gặp được người thích hợp thì kết hôn rồi vẫn có thể làm trợ lý cho chị mà."

Kỳ Thanh rất hứng thú với từ thích hợp của cô, trợ lý Hoa nghĩ nghĩ không trả lời.

Trước kia từng có suy nghĩ ở bên cạnh Kỳ tổng, Kỳ tổng sẽ thường xuyên trêu chọc nói đùa với cô, ở bên Kỳ tổng, cuộc sống sẽ rất thú vị. Sau này, cô thu hồi lại cái suy nghĩ phi thực tế này, một lòng làm trợ lý cho Kỳ tổng.

"Là không nói được hay vẫn ngượng không nói ra?" Kỳ Thanh có ám chỉ, ánh mắt nhìn qua bên Lục Vân Tạ.

Trợ lý Hoa thì lái xe, còn Lục Vân Tạ ngồi ở ghế phụ, chỉ có Lục Uyển Đình thấy được ánh mắt của cô.

Lục Uyển Đình véo nhẹ trên cái eo của cô, khiến cho Kỳ Thanh thu hồi ánh mắt, bốn mắt nhìn nhau, Lục Uyển Đình dịu dàng mỉm cười, cười đến tâm Kỳ Thanh như con nai chạy loạn, hoàn toàn đắm chìm trong sắc đẹp kia.

Trợ lý Hoa: "Nói ra thì sợ đắc tội với Lục tổng."

Vừa nghe đắc tội chị gái và chị dâu, Lục Vân Tạ cảm thấy hứng thú, "Hửm? Nói thử xem?"

Xe chạy được đoạn đường đèn sáng hai bên, phía trước là đèn xanh đếm ngược, nhắm chừng không thể vượt qua ngã tư này kịp, trợ lý Hoa dừng xe lại, quay sang nhìn Lục Vân Tạ, "Cô biết tôi thích kiểu gì mà."

Lục Vân Tạ: "..."

Kỳ Thanh cũng đã nghe lén trợ lý Hoa và Lục Vân Tạ nói chuyện, "..."

Trợ lý Hoa sao vẫn còn tơ tưởng đến cô vậy?

Trợ lý Hoa ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt liền tương ngộ với Kỳ tổng qua gương, Kỳ Thanh nhẹ giọng cảm khái, "Em a."

Em a, trách không được độc thân mãi.

Về đến nhà an toàn, trợ lý Hoa vẫy vẫy tay, đem xe rời đi.

Lục Vân Tạ rất tự giác đi lên phòng, vừa mới bước đến cầu thang, Lục Uyển Đình gọi cô lại.

"Sao vậy chị?" Lục Vân Tạ vẫn bảo trì tư thế đi lên cầu thang, một chân đạp lên bậc cầu thang, quay đầu lại nhìn chị mình.

"Chúng ta nói chuyện một lúc." Chiều giờ, có quá nhiều người không tiện nói chuyện phiếm, hiện tại đã về nhà, cô muốn cùng em gái nói chuyện với em gái một lúc.

Không tò mò Lục Uyển Đình muốn nói gì với Lục Vân Tạ nói cái gì, Kỳ Thanh đi về phòng ngủ trước, chuyện tình cảm thì để một mình Lục Uyển Đình là đủ rồi.

Đi vào trong phòng ngủ, Kỳ Thanh thấy cái thảm được trải ra ở mép giường, thảm vừa mới mua, Lục Uyển Đình sợ thảm mới còn bẩn, không có trực tiếp sử dụng mà sai người đi giặt.

Kỳ Thanh sờ sờ lên tấm thảm mềm mại kia, lông xù xù, cảm giác thật thoải mái, trên đó còn lưu giữ mùi hương nhàn nhạt, là mùi nước giặt.

Có chút gấp không chờ được nữa, muốn thử thảm.

Kỳ Thanh quay đầu nhìn cửa, cửa khép hờ, không nghe thấy được hai chị em ở ngoài phòng khách nói chuyện, cũng không nghe được tiếng bước chân quen thuộc.

Đi đến cạnh cửa, mơ hồ nghe được Lục Uyển Đình đang nói chuyện.

Kỳ Thanh không nghe nữa, đi vào nhà tắm.

Mới vừa xoa sữa tắm lên người, ở cửa nhà tắm hiện lên một bóng người, tiếp theo, cửa nhà tắm mở ra.

"Bọn chị nói xong rồi sao?" Động tác tay của Kỳ Thanh ngừng lại, mặc kệ đã ở bên cạnh Lục Uyển Đình bao lâu, cô vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

"Ừm." Lục Uyển Đình đóng cửa lại, cởϊ qυầи áo đứng dưới vòi hoa sen, nhẹ nhàng ôm lấy Kỳ Thanh, khoé miệng cong lên, "Chúng ta tắm cùng nhau đi."

Cô rất có hứng thú tắm với Kỳ Thanh, sau đó đi ra ngoài thử thảm mới.

Thảm so với giường, cảm giác vui đùa có thể không giống nhau.

Đôi mắt Lục Uyển Đình như nhảy ra mấy ngọn lửa nhỏ, uống xong ít rượu, cả cơ thể nóng lên, hoà vào trong dòng nước ấm, cô khát vọng Kỳ Thanh, muốn cùng Kỳ Thanh thân mật.

Kỳ Thanh vuốt mái tóc ướt của Lục Uyển Đình vén lên sau tai, tay thuận thế đặt lên vai Lục Uyển Đình, vào lúc này chỉ cần chạm vào một cái thì sẽ bùng nổ, nhưng mà cô vẫn còn tâm tư hỏi Lục Uyển Đình và Lục Vân Tạ nói chuyện như thế nào.

"Mặc kệ con bé đi." Lục Uyển Đình đi đến gần Kỳ Thanh, nhẹ nhẹ cọ vào chóp mũi, nụ hôn như gần như xa, "Hiện tại, con bé mới 22 tuổi, không vội."

Khoé miệng Kỳ Thanh cong lên, chỉ cần ở trước mặt Lục Uyển Đình, khoé mắt Kỳ Thanh lúc nào cũng nhếch lên thể hiện sự vui vẻ, "Đúng rồi, không cần phải vội, chị 28 tuổi mới yêu đương mà."

"Là kết hôn trước rồi mới nói chuyện yêu đương." Lục Uyển Đình nắm lấy cằm Kỳ Thanh, nhẹ nhàng hôn lên đó, "Có khi đến lúc con bé 28 tuổi, cũng sẽ giống như vậy, trực tiếp kết hôn với người mình thích."

Trong giây phút, sắp luân hãm trong sự ôn nhu của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nghiêng đầu, dùng một chút lý trí còn sót lại hỏi, "Con bé có người yêu thích sao?"

Lục Uyển Đình cười sâu xa, "Có người thích con bé."

Kỳ Thanh bất giác động tâm, đúng rồi, là Lục Uyển Đình nói cô.

Có người thích Lục Vân Tạ, còn cô thì trong mấy năm nay lại thích Lục Uyển Đình.

"Hai chị em chị đó, đều thích đè nén tình cảm của mình."

"Hiện tại, không có đè nén..." Lục Uyển Đình tự thể nghiệm, dùng hành động nói cho Kỳ Thanh biết, đè nén trong lòng nhiều nắm đến khi phóng thích bản thân, sẽ nhiệt tình kíƈɦ ŧìиɦ như thế nào.

Còn chưa ra khỏi nhà tắm, Kỳ Thanh đã hoà tan trong sự ôn nhu và nhiệt tình của Lục Uyển Đình.

Từ nhà tắm ra đến thảm, mang theo giọt nước còn sót lại cùng với mồ hôi nằm lên thảm, tấm thảm mềm mại lập tức có vài dấu vết, Kỳ Thanh nắm chặt lấy cái thảm, Lục Uyển Đình từ bên dưới lần bò lên bên tai cô, hôn lên vành tai, gọi cô 'bảo bối', không ngừng nói ra những lời kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến trái tim cô.

Kỳ Thanh thực sự không chịu nổi khiêu khích của Lục Uyển Đình, quân lính cứ như vậy mà tan rã.

Buổi sáng thức dậy, vẫn là nằm ở trên giường.

Kỳ Thanh mở mắt ra, phía sau lại có một cơ thể mềm mại dán lên, một bàn tay đặt lên eo của cô, Kỳ Thanh quay đầu lại, ngắm nhìn Lục Uyển Đình đang ngủ, khoé miệng còn cong lên, lúc ngủ cũng có thể cười như vậy sao.

Dưới thảm có lưu lại dấu vết, cái này nhắc nhở cho Kỳ Thanh mọi chuyện phát sinh vào tối hôm qua.

Kỳ Thanh nhớ lại, không khỏi đỏ mặt.

Kỳ Thanh thẹn thùng nhắm mắt lại, lửa trong tâm còn chưa tắt hẳn, hồi tưởng lại lập tức bùng cháy lên.

Trái tim đập kịch liệt đánh thức người đang ngủ, Lục Uyển Đình mở mắt ra, đem người kia ôm sát vào lòng ngực, thoải mái cười hỏi, "Sao sáng nay dậy sớm vậy em?"

Nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, hiện tại chỉ mới 7h30.

Mùa hè cho nên bình minh lên sớm hơn so với các mùa khác, mới 7h30 nhưng mà nắng bên ngoài xuyên qua kẽ hở của bức rèm, chiếu lên trên mặt đất.

Kỳ Thanh xoay người, hướng vào trong lòng ngực của Lục Uyển Đình, cọ cọ bên cổ cô, nói tiếng được tiếng mất, rầu rĩ trả lời, "Đổi tư thế rồi ngủ tiếp."

"Được." Lục Uyển Đình vỗ nhẹ phía sau lưng cô, dỗ Kỳ Thanh ngủ.

Lại đến hai tháng nữa, các cô đã lãnh chứng được một năm, sau khi thức dậy Lục Uyển Đình không ngủ tiếp mà ôm Kỳ Thanh suy nghĩ sắp xếp các công việc tiếp theo.

Lòng bàn tay đặt lên làn da nóng bỏng, Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn Kỳ Thanh, muốn xác nhận xem thử người ở trong lòng đã ngủ lại chưa.

Kỳ Thanh không ngủ, cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình mở miệng hỏi.

"Không ngủ sao em?"

"Em không ngủ được."

Lục Uyển Đình giúp cô sửa lại vài sợi tóc, "Vậy chúng ta làm chút chuyện đi."

Kỳ Thanh che mặt lại, có chút ngượng ngùng.

"Thay đồ thể thao, đi lên lầu chạy bộ đi." Lục Uyển Đình lấy tay cô ra, hôn hôn giữa mày, "Em chạy bộ, còn chị thì tập tạ."

Chạy bộ? Kỳ Thanh ngẩn ngơ, Lục Uyển Đình nói làm một chút chuyện là đi lên lầu 3 tập thể hình sao?

Phản ứng này của cô quả thật rất đáng yêu, Lục Uyển Đình không nhịn được mà cười thành tiếng, "Trêu em thôi, biết em giờ không chạy được nửa bước, cho nên chúng ta vẫn nên vận động rèn luyện thân thể trên giường."

Vận động đến 8h30, hai thê thê mới đi ra khỏi phòng.

Đi ra cửa, đụng ngay Lục Vân Tạ từ trên lầu 3 đi xuống, trên người còn mặc bộ đồ thể thao màu xám đen, áo khoác thì kéo ra, lộ ra được đồ thể thao bên trong.

Cô em chồng nhìn vậy mà có cơ bụng sao?

Kỳ Thanh nhìn chằm chằm vào cơ bụng của Lục Vân Tạ một lát, Lục Vân Tạ hiểu lầm ánh mắt của cô, nhanh tay mà kéo áo khoác lại.

Kỳ Thanh: "...."

Cô đối với cô em chồng này không có ý tưởng gì cả, thật luôn, một chút ý đồ đều không có.

Lục Vân Tạ nói chào buổi sáng với hai người, nhanh đi vào nhà tắm, Lục Uyển Đình quay đầu hỏi Kỳ Thanh, "Em có muốn nhìn của chị không?"

Kỳ Thanh bị dáng vẻ nghiêm túc của Lục Uyển Đình trêu đến phát thẹn, kéo Lục Uyển Đình đi xuống lầu, "Đến cả Vân Tạ cũng có cơ bụng, em cũng phải bắt đầu tập luyện thôi."

"Chúng ta có rèn luyện mà." Lục Uyển Đình đến bên tai Kỳ Thanh nói nhỏ, "Thân hình của em bây giờ rất đẹp, chị rất thích."

Gương mặt Kỳ Thanh đỏ lên, cô biết Lục Uyển Đình có bao nhiêu thích.

Hôm nay, phải mở họp về khu dân cư AI Đinh Hà Uyển, thảo luận về tiểu quan gia người máy, Kỳ Thanh cũng tham gia.

Tắm xong, Lục Vân Tạ thay đồ công sở, quần tây màu xám, áo sơ mi trắng được gập lên 3 phần.

"Vân Tạ ngày càng giống chị." Kỳ Thanh ăn sáng nhưng vẫn đánh giá Lục Vân Tạ.

"Chị dâu, chị nói như vậy, em sẽ hiểu lầm là chị thích em nha." Cô em chồng từ thích chị dâu, nói một hồi sau chuyển thành chị dâu thích em chồng rồi.

Ánh mắt Lục Uyển Đình lạnh lùng liếc Lục Vân Tạ, "Lưu Bác Cẩn từ chức, em có muốn đến công ty con bên đó tạm thời đương vị trí tổng giám đốc một tháng không, như vậy có cơ hội học tập rất lớn."

Lưu Bác Cần là tổng tài của công ty ở Tấn Thiên, Lục Vân Tạ không muốn đi Tấn Thiên, lập tức nhận sai, "Chị, em sai rồi, chị dâu có thích ai thì thích sẽ không giờ thích em.

Kỳ Thanh cười cười, còn bỏ đá xuống giếng, "Vân Tạ, em phải tự tin lên một chút, bây giờ chị rất thích em nha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play