Trung tâm thành phố Giang Lâm, có một toà cao ốc cao 62 tầng. Là toà nhà thương mại tổng hợp có giải trí, mua sắm và tầng trên là văn phòng làm việc. Toà nhà thiết kế bề thế, khoát lên một lớp màu trắng, trông giống như một toà cao ốc thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp mây trắng xoá, kiến trúc sư đem toà cao ốc này đặt tên là Đăng Phong. Công ty Dương Châm ở tầng 27.

Lục Uyển Đình đưa Kỳ Thanh đến phía dưới công ty Dương Châm. Mắt nhìn dòng người đi ra đi vào không dứt nói "Tôi ở đây chờ em."

"Không, không cần." Kỳ Thanh cắn rứt lương tâm mà cự tuyệt, tháo dây an toàn ra "Tôi không biết sẽ nói chuyện với cậu ấy bao lâu, trong công ty chị còn có nhiều việc, sớm chút quay lại công ty đi."

Đây là cô suy nghĩ cho Lục Uyển Đình nhưng mà Lục Uyển Đình không nghĩ vậy, chỉ biết là bị Kỳ Thanh cự tuyệt, sắc mặt không tốt lạnh lùng nói "Vậy em thì sao? Công ty không có việc à?"

Giọng nói đầy mùi dấm...

Vấn đề Lục Uyển Đình hỏi Kỳ Thanh...nếu Kỳ Thanh trả lời không có việc gì thì không đúng vì công ty còn đang thiếu tài chính, đáng ra phải bôn ba khắp nơi mà kiếm đối tác. Mà trả lời có việc... thì trăm công ngàn việc bận rộn còn bớt thời gian gặp Dương Châm. Vậy Lục Uyển Đình sẽ nghĩ như thế nào?

Đại não suy nghĩ nhanh, Kỳ Thanh dương môi cười nhìn Lục Uyển Đình nói " Hôm nay, công việc chỉ có một cái là cùng với Lục Thị của chị hợp tác. Công việc xong rồi nên lén lười một lúc."

Nói xong duỗi tay mở cửa xe đi xuống, xoay người nhìn đứng bên cạnh xe cùng Lục Uyển Đình cáo biệt "Trên đường cẩn thận, chúng ta buổi tối gặp"

Chỉ vài chữ "chúng ta buổi tối gặp" đã trấn an lòng nôn nóng của Lục Uyển Đình "Buổi tối gặp"

Kỳ Thanh đi rồi, Lục Uyển Đình không có lập tức rời đi mà nhìn Kỳ Thanh đi vào trong đại sảnh, đến khi người biến mất trong đại sảnh mới đánh xe rời đi.

Sảnh có 8 cái thang máy, đúng là tới thời gian ca chiều, mỗi một thang máy mở ra thì có một đám người đi ra rồi lại một đám người chen vào. Kỳ Thanh thấy vậy cũng không đi vào, chỉ đứng ở đó nhìn.

Rơi vào đường cùng, cô gọi cho Dương Châm "Mình ở dưới lầu, nhiều người quá không đi thang máy được"

"Cậu ở thang máy công cộng à?" Dương Châm nhận được điện thoại của Kỳ Thanh lập tức ra khỏi văn phòng "Cậu nhìn hướng đông, phía sau có ngã rẽ chỗ đó là thang máy VIP, mình xuống đón cậu lên."

Kỳ Thanh theo lời tìm được thang máy VIP. Đợi 2 phút, cửa thang máy mở ra là Dương Châm, vừa ra khỏi thang máy đã cho cô một cái ôm.

Giống như nhặt lại được trân bảo đã làm mấy, Dương Châm gắt gao ôm Kỳ Thanh vào trong ngực "Cuối cùng, cậu cũng tới tìm mình, làm cho mình nhớ muốn chết"

Nhớ tới việc Dương Châm sơ ý để lại dấu môi trên cổ mình, Kỳ Thanh đẩy cô ra "Trước đám đông, đừng ôm ôm ấp ấp, ảnh hưởng không tốt"

Mắt cô nhìn môi Dương Châm, cái môi đã từng để lại dấu vết trên người mình.

"Lại không phải lần đầu ôm cậu, thẹn cái gì a." Dương Châm buông lỏng tay, cửa thang máy đóng lại, Dương Châm dùng thẻ mở cửa đi vào trong "Vào đi."

Dương Châm mang Kỳ Thanh đến văn phòng của cô. Đây không phải là lần đầu Kỳ Thanh đến đây, đi ngang qua nơi làm việc chung, nhân viên ở đâu ngước nhìn với ánh mắt bát quái.

Lại nhìn thiết kế Dương đem lớp màn cửa đóng lại che kín mít văn phòng. Mọi người lại lộ ra ánh mắt "đã rõ"

Thiết kế Dương muốn ở văn phòng yêu đương để tìm linh cảm a.

Kỳ Thanh đứng ở giữa văn phòng, nhìn Dương Châm khoá cửa, kéo màn...trong lòng nghi hoặc "A Châm, cậu kéo màn làm cái gì?"

Không biết còn tưởng hai muốn làm chuyện người lớn.

Dường Châm đưa lưng về phía Kỳ Thanh giữa mày hơi cau lại. Đến khi bức màn được kéo kín với chậm người xoay lại giải thích "Bên ngoài, đám người kia thấy cậu vào văn phòng mình, liền sẽ nhìn chằm chằm, sợ cậu không được tự nhiên."

Từ tủ lạnh nhỏ lấy hai bình nước lạnh, một cái đưa Kỳ Thanh một cái dành cho cô, mở nắp ra uống một ngụm rồi ngã người xuống sofa "Ngồi đi, ở chỗ mình còn câu nệ cái gì."

Kỳ Thanh ngồi xuống ở cái sofa đơn đối diện, cô nhìn thoáng qua bàn làm việc của Dương Châm, trên bàn có rất nhiều bản vẽ quan tâm hỏi "Gần đây, có đơn hàng gì lớn à?"

"Ân" Dương Châm lại uống một ngụm nước rầu rĩ nói "Đáng tiếc lại không có ý tưởng gì, vẽ không ra"

Dương Châm phát hiện từ lúc vào thang máy đến văn phòng cô, Kỳ Thanh đã nhìn môi cô không dưới 10 lần, cô sờ môi hỏi "Cậu làm gì mà luôn nhìn vào chỗ này" Cô nửa đùa nửa giỡn mà ve vãn tới gần Kỳ Thanh "Nếu muốn hôn mình không cự tuyệt nha"

Kỳ Thanh ghét bỏ đẩy đầu Dương Châm ra "Mình cảm thấy cậu nên đổi son môi"

"Sao, màu này không thích hợp với mình sao?" Dương Châm từ túi quần lấy một cái gương nhỏ, mím môi soi "Rất hợp với da mình nha."

Kỳ Thanh quét mắt nhìn miệng bình nước, trên miệng bình còn có một cái dấu vết nhàn nhạt "Là thích hợp với da cậu nhưng dễ trôi. Cậu nhìn xem trên miệng bình nước đều dính màu son của cậu"

Không chỉ có bình nước mà còn lưu trên cổ cô làm cho cô bị Lục Uyển Đình hiểu lầm là cô bị người ta làm gì đó.

Dương Châm nhìn cái cổ bình cao cao "Uh nhỉ...hay là cậu cùng mình đi mua son đi? Dù sao cũng không vẽ ra cái gì"

Tầng 2 là có cửa hàng bán đồ mỹ phẩm cao cấp, chỉ cần đi thang máy xuống dưới là tới. Rất tiện lợi.

"Mình không có tới tìm cậu đi mua sắm" Kỳ Thanh nhích nhích lại gần Dương Châm "Về Lục Uyển Đình, mình đã nói với cậu đối tượng kết hôn của Lục Uyển Đình là mình, cậu có tin không?

Nhắc tới chuyện này, không khí trong văn phòng lại có chút xấu hổ.

Dương Châm trầm mặc một lát rồi đột nhiên cười "Nhiều năm vậy rồi, cậu còn không dám tỏ tình với chị ta, sao có thể cùng chị ta kết hôn"

Cô buông chai nước, nhào qua ghế sofa Kỳ Thanh, chống đầu gối ở trên ghế, nửa quỳ trước Kỳ Thanh, đôi tay bóp bóp mặt Kỳ Thanh, ánh mắt sủng nịnh "Cậu nhìn xem, cậu cũng đã 25 tuổi còn không chịu nổi đã kích này? Lục Uyển Đình kết hôn liền kết hôn, bên ngoài kia có biết bao nhiêu người tốt, cậu thích kiểu nào, mình giới thiệu cho cậu. Đừng nghĩ tới chị ta nữa, được không?"

Kỳ Thanh lấy tay Dương Châm ra "A Châm, mình cùng lục Uyển Đình..."

Không đợi cô nói xong, Dương Châm dùng lời chính nghĩa đánh gãy lời nói của cô "Cậu còn như vậy, mình sẽ mang cậu đi khám bác sĩ tâm lý. Vừa lúc lầu trên mới mở một phòng khám tư nhân, khai trương đại hạ giá giảm 20%"

"Được rồi, mình còn độc thân" Kỳ Thanh bất đắc dĩ.

"Vậy là được rồi, tiếp thu hiện thực đi" Dương Châm tươi cười ngồi trở lại chỗ của mình, người hướng về thành ghế, tay chống cằm "Nghe nói cậu đến Lục Thị tìm Lục Uyển Đình hợp tác, kết quả sao rồi?"

"Bước đầu xác định sẽ hợp tác, kế tiếp sẽ bàn đến những điều kiện và điều khoản chi tiết, mấy cái đó chưa nói qua." Kỳ Thanh nói đúng sự thật cho Dương Châm nghe.

"Hợp tác là chuyện tốt nhưng phải bảo trì khoảng cách nha. Mình không muốn một ngày nào đó từ miệng người khác nghe được cậu là tiểu tam."

Kỳ Thanh không biết nói gì...cái người bạn thanh mai trúc mã này miệng độc như vậy...không có nói được lời tốt nào "Yên tâm, vĩnh viễn sẽ không."

Hai người trò chuyện, trợ lý gõ cửa...Dương Châm lại mở cửa, trợ lý đứng ở ngoài nói "Thiết kế Dương, khách hàng của chị đã tới, đang ở phòng khách chờ chị."

Đôi mắt nhỏ lén nhìn môi Dương Châm, xem thử có phát hiện hai người này ở trong văn phòng làm cái gì không.

"Ân, đã biết" Dương Châm dứt khoát đóng cửa lại, quay đầu đối Kỳ Thanh nói "Mình đi gặp khách hàng, sẽ trở lại nhanh thôi. Cậu buổi chiều không việc gì thì ở lại văn phòng mình đi, bồi mình vẽ, buổi tối cùng nhau đi ăn rồi xem phim"

"Mình còn có việc" Kỳ Thanh đứng lên "Trở về chuẩn bị kế hoạch hợp tác với tập đoàn Lục Thị"

Dương Châm không vui nhưng vẫn tự đưa Kỳ Thanh tới cửa thang máy, lúc Kỳ Thanh vào thang máy, ngăn cửa lại hỏi "Buôi tối, thực sự không cùng mình đi ăn với xem phim à."

"Cậu cùng bạn gái đi ăn xem phim đi, mình có việc." Kỳ Thanh đối với cô cười cười

Dương Châm hừ một tiếng, thu hồi tay "Mình muốn bồi cậu, cậu còn không cảm kích. Vẫn là bạn gái nhỏ của mình đáng yêu"

Cửa thang máy từ từ đóng lại, chờ đến khi tầm mắt hoàn toàn khuất, Dương Châm gục đầu thở dài rồi mang vẻ mặt tươi cười đến phòng khách gặp khách hàng.

Thang máy đến tầng 16 ngừng lại.

Kỳ Thanh ngẩng đầu thấy một người mặc chiếc váy chiffon màu đen dài đi đến

Nhìn đến Kỳ Thanh, trên mặt cô có chút kinh ngạc "Kỳ Thanh, em như thế nào lại ở chỗ này"

Kỳ Thanh nhất thời không nhận ra là ai, thẳng đến khi bị gọi tên mới giật mình nhận ra người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ, giơ tay nhấc chân ưu nhã phong tình kia là ai "Hà học tỷ."

"Đều tốt nghiệp cả rồi còn gọi là học tỷ gì nữa, gọi Hà Chỉ là được rồi" Hà Chỉ hơi mỉm cười, tư thái ưu nhã đóng văn kiện lại, đối mặt với Kỳ Thanh hỏi "Em sao lại ở đây?"

"Em đến đây tìm bạn, học tỷ chị sao lại ở chỗ này?"

"Chị làm việc ở đây."

Thang máy trong nháy mắt đến tầng 12, Hà Chỉ nhìn cửa thang máy mở ra quay sang nhìn Kỳ Thanh nói "Khi nào có thời gian, cùng nhau ăn cơm nhé"

Kỳ Thanh thong dong đáp ứng "Được ạ"

Đi ra thang máy, Hà Chỉ xoay người nhìn Kỳ Thanh mỉm cười, Kỳ Thanh cũng cười đáp lại, chờ cửa thang máy đóng lại cô mới nhẹ nhàng thở ra

Không nghĩ tới ở đây, gặp được Hà Chỉ. Thật sự quá ngoài ý muốn.

Nắm đó học đại học, cô lén theo dõi Lục Uyển Đình, không cẩn thận bị Hà Chỉ bắt gặp vài lần, thiếu chút nữa bị phát hiện là kẻ theo dõi biếи ŧɦái.

Cái loại cảm giác thiếu chút nữa bị phát hiện khiến người ta sợ hãi không thôi, cho nên gặp lại Hà Chỉ, lòng cô vẫn còn dư âm mà sợ hãi.

Ra khỏi thang máy, Kỳ Thanh gọi cho trợ lý Hoa lại đây đón cô.

Đang chờ thì tin tức từ Hà Chỉ nhắn lại

Trong lịch sử khung chat không có bất cứ tin nhắn nào trước đó. Hà Chỉ phát tin nhắn [Kỳ Thanh, đêm nay cùng nhau đi ăn cơm đi]

Kỳ Thanh nhanh chóng cự tuyệt [Học tỷ, đêm nay em có hẹn.]

Tin nhắn gửi đi như chìm dưới đáy biển đến khi trợ lý Hoa đến vẫn không có hồi lại.

"Kỳ tổng, hợp tác có thành hay không? Em nghe giám đốc Lưu nói Lục tổng không nghĩ cùng chúng ta hợp tác." Trợ lý Hoa nhìn qua gương chiếu hậu thấy tiểu Kỳ tổng đang nhắm mắt nghỉ ngơi "Ngày hôm qua, Lục tổng chiếu cố chị như vậy. Em cho rằng chị ta chắc chắn sẽ cùng chúng ta hợp tác."

Hợp tác đã xác định. Kỳ Thanh suy tư một lát, quyết định không nói cho mọi người trong công ty, ừ một tiếng "Chuyện hợp tác không thể vội vàng, hôm nay mới đề cử lần đầu. Về sau bàn tiếp, chắc chắn có thể hợp tác."

Buổi chiều, Lục Uyển Đình mở họp gặp khách hàng, Kỳ Thanh cũng mở họp cùng với giám đốc Lưu, giám đốc Trần và vài người nữa để thảo luận chuyện hợp tác.

Chờ cho trạng thái căng thẳng được buông lỏng thì cũng đã là giờ tan làm.

Lục Uyển Đình xoa xoa giữa mày, định gọi điện thoại cho Kỳ Thanh, mới mở điện thoại tìm đến số điện thoại thì Kỳ Thanh đã gọi trước.

"Tôi đã đến công ty chị, ở bên ngoài chờ chị. Khi nào chị xong việc thì nói cho tôi một tiếng. Tôi đi vào tiếp chị, đêm nay tôi lái xe."

Lục Uyển Đình rũ mắt cười trộm "Hiện tại vào đi, tôi xong việc rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play