Lời vừa dứt, Kỳ Thanh sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn Lục Uyển Đình, hoài nghi liệu cô có nghe lầm, "Chị vừa nói cái gì?"

Lục Uyển Đình ôm lấy má cô, ánh mắt ấm áp dịu dàng, nhìn đôi môi đỏ tươi lại mọng nước như cánh hoa hồng, nhẹ nhàng mà hôn nhẹ "Từ thời đại học, em đã thích tôi rồi đúng không?"

Nếu có cái đuôi nhỏ, hiện tại Lục Uyển Đình chắc đã bay lên tận trời xanh.

"Không có." Kỳ Thanh quay đầu phủ nhận, ánh mắt xuyên qua ô cửa kính, đem lực chú ý dời ra cảnh đêm bên ngoài, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh.

Nhưng mà, mặt đã sớm đỏ cả lên bán đứng nội tâm đang cố gắng bình tĩnh của mình.

Lục Uyển Đình xoay đầu Kỳ thanh lại, cúi đầu cắи ʍút̼ lên môi Kỳ Thanh, lửa trong người đang muốn áp xuống lại bị Lục Uyển Đình châm dầu thêm nữa, tim Kỳ Thanh đập nhanh lên không cách nào cưỡng chế được.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lục Uyển Đình, cô nên biết, Lục Vân Tạ chính là cái cô em chồng không đáng tin, sẽ đem chuyện mình thích Lục Uyển Đình nhiều năm rồi nói cho chị gái nghe.

Lục Uyển Đình buông đôi môi Kỳ Thanh ra, tay chống lên bệ cửa sổ nâng cơ thể cô lên, cười nói, "Trợ lý Hoa nhắn cho tôi một cái tin, nói đó là mật khẩu của cửa nhà, không bao lâu lại nói với tôi là nhắn nhầm."

Cô vuốt mái tóc dài đang hỗn độn của Kỳ Thanh, "Em nói xem như vậy có trùng hợp không, cái mật khẩu kia, vậy mà chính là mã số sinh viên của tôi."

Trợ lý Hoa đang cùng giám đốc Lưu ăn cơm, cảm giác sau lưng lành lạnh.

Hoá ra không phải Lục Vân Tạ bán đứng cô, mà người bán đứng cô chính là trợ lý của cô, Hoa Cẩm Nghiên!

Kỳ Thanh kiếm một cái cớ, "Em vô tình thấy được mã số sinh viên của chị, cho nên mới nói trợ lý Hoa lấy cái đó làm mật khẩu." Đánh chết cô cũng không thừa nhận, "Dùng sinh nhật làm mật khẩu không an toàn, người khác có thể đoán ra được."

"Phải không?" Lục Uyển Đình nhướng mày, "Vậy tại sao mật khẩu nhà em lại là mã số sinh viên của tôi?"

Trợ lý Hoa cuối cùng đã nói bao nhiêu lời a!

"Cô ấy nói cho chị?" Trong lòng Kỳ Thanh trống rỗng, cảm giác cả người không thoải mái lắm.

Lục Uyển Đình gật đầu, "Lúc cô ấy gửi mật khẩu cho tôi, không cẩn thận lộ ra, mật khẩu nhà em cũng là cái này."

Sau khi các cô kết hôn, Kỳ Thanh đã xoá mật khẩu đi, cô từng suy đoán mật khẩu có phải là sinh nhật cô hay không, vậy mà không nghĩ đến đó lại là mã số sinh viên của cô.

So với sinh nhật, mã số sinh viên là duy nhất, càng có thể chính xác biết được đó là ai.

Kỳ Thanh không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.

Cô cắn môi, thừa nhận, "Từ thời đại học, em đã chú ý đến chị."

"Chỉ là chú ý thôi sao?" Tay đang đặt bên tai nhẹ nhàng di chuyển đến cằm Kỳ Thanh, "Chẳng lẽ không phải là thích tôi sao?" Cô cười trêu ghẹo, "Em mơ ước tôi bao lâu rồi?"

Lục Uyển Đình cười tự tin, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cô, không thể trốn thoát hay phủ nhận, tất cả đều vô vị.

Kỳ Thanh nhỏm người, ôm lấy eo Lục Uyển Đình ngồi dậy, "Em thích chị tám năm. Từ năm nhất đến bây giờ, em vẫn luôn thích chị, lúc sinh nhật chị, em sẽ tặng cho chị món quà nhỏ, sau đó chị tốt nghiệp đến tập đoàn Lục Thị làm việc, em lại tặng hoa. Tặng hoa hồng champagne đã 6 năm."

Trong lúc Lục Uyển Đình không biết gì cả, cô đã lén làm rất nhiều chuyện, âm thầm biểu đạt tình cảm của cô đối với Lục Uyển Đình.

Cô nắm lấy bàn tay Lục Uyển Đình, các ngón tay tách ra, mười ngón tay của cả hai đan vào nhau, gắt gao nắm lấy tay nhau, "Lần đầu tiên, nhìn thấy chị ở thư viện, em không tự chủ được mà thích chị, mà động tâm với chị." Ngực phập phồng, chưa bao giờ cô lại khẩn trương như bây giờ.

Ngay cả cái đêm, cô giao cả cơ thể mình từ tinh thần đến thể xác cho Lục Uyển Đình cũng không khẩn trương như lúc này.

"Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, là ở thư viện lầu 8 sao?" Lục Uyển Đình hỏi.

Kỳ Thanh kinh ngạc, "Sao chị biết?"

Lục Uyển Đình cười kéo tay Kỳ Thanh, nhẹ nhàng mà hôn lên mu bàn tay Kỳ Thanh, "Trên khung ảnh em mang đến nhà tôi, trên ảnh bối cảnh chính là lầu tám ở thư viện."

Lúc ấy, Kỳ Thanh nói với cô lý do chụp tấm hình đó, là vì lần đầu đến thư viện, chụp làm kỷ niệm.

Giờ phút này, Kỳ Thanh thành thật nói cho Lục Uyển Đình nghe, "Đúng vậy. Lúc đó là lần đầu em gặp chị, ở lầu 8 của thư viện, đứng gần chỗ chị đang lựa sách, cầm hết quyển sách này đến quyển sách khác lật xem nhưng lại không có mượn mà đặt lên kệ sách. Tấm ảnh kia em chụp để làm kỷ niệm."

"Sau lưng tấm ảnh có câu nói kia..." Lục Uyển Đình đã từng lấy tấm ảnh từ trong khung ra xem, ngoài ý muốn lại phát hiện, sau tấm ảnh lại có hàng chữ viết một câu.

Gặp người, có được người.

"Không phải nói với A Châm, mà là nói chị." Kỳ Thanh có chút thẹn thùng, vẫn là nên nói thật với Lục Uyển Đình, "Nửa câu đầu là lúc rửa ảnh xong đặt vào khung ảnh, em viết lên. Nửa câu sau, là ngày dọn đến nhà chị viết."

Nghe xong, Lục Uyển Đình mới hiểu, đây là hai câu nói, không phải một.

Lục Uyển Đình kích động, cười cong khoé miệng, vậy bức ảnh kia là Dương Châm chụp giúp Kỳ Thanh, cô cho rằng câu nói kia là nói với Dương Châm.

"Thật là tôi sao?" Đột nhiên, Lục Uyển Đình hoảng hốt không dám khẳng định.

Kỳ Thanh muốn trả lời bằng một nụ hôn sâu, cô nghiêng đầu nhắm mắt lại, chậm rãi mà hướng về phía Lục Uyển Đình.

Hai đôi dán lên nhau, Kỳ Thanh nhiệt tình như lửa mà mút lấy đôi môi mềm mại của Lục Uyển Đình, một nụ hôn vừa sâu vừa dài kết thúc, Kỳ Thanh vẫn chưa đã thèm, lại lưu luyến mà hôn thêm hai cái.

"Từ nhỏ đến lớn, em chỉ thích chị, chỉ hôn qua chị, ngoài ba mẹ em ra, em chỉ cùng chị ngủ trên một chiếc giường." Mối tình đầu yêu thầm là Lục Uyển Đình, nụ hôn đầu cũng cho Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình sẽ không biết được, chính cô có bao nhiêu thích Lục Uyển Đình, khó có thể khống chế được bản thân làm ra những hành vi giống kẻ biếи ŧɦái.

"Kỳ Thanh." Lục Uyển Đình nhẹ gọi tên Kỳ Thanh, cười nói với cô: "Sơ tam năm đó, cô bé đáng yêu mà tôi gặp được, chính là em."

Lục Uyển Đình đang suy nghĩ có nên đem chuyện cô ở đại học gặp được Kỳ thanh nói cho Kỳ Thanh biết hay không, thì Kỳ Thanh đã bóp lấy mặt cô, oán hận tức giận mà nói: "Em liền đoán được người kia là em, cái từ đáng yêu này chị chỉ dùng để khen em."

Lục Uyển Đình không dưới một lần nói cô đáng yêu, cái này ở trong lòng Lục Uyển Đình đã ấn định dành cho cô hai từ đáng yêu, Lục Uyển Đình sao có thể dùng nó để khen người khác.

"Nếu tôi lấy từ đáng yêu khen người khác thì sao?" Lục Uyển Đình chán sống rồi cho nên hỏi.

Kỳ Thanh hơi híp mắt, "Vậy em đem chị nhốt ở trong nhà, mỗi ngày chỉ thể gặp em, cũng chỉ có thể nói em đáng yêu."

"Kỳ Thanh." Sắc mặt Lục Uyển Đình bỗng nhiên nghiêm túc, đôi môi giật giật, ba chữ này quá nặng, dưới mắt Kỳ Thanh, cô không có biện pháp nói ra được, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, dựa vào vai cô nàng, nghiêng đầu ở bên tai Kỳ Thanh nhẹ giọng lại thong thả, từng câu từng chữ cẩn trọng mà nói, "Chị yêu em."

Trái tim đập gia tốc, giống như động cơ hoạt động hết công sức, Kỳ Thanh cảm giác trái tim của cô như nứt đôi.

Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ, là ôm chặt lấy phần tình yêu này, Kỳ Thanh ôm chặt lấy Lục Uyển Đình, cánh tay buộc chặt lại, lại chặt thêm chút nữa, tự như muốn hợp thể với nhau.

Lỗ tai tê tê dại dại, lời ngon tiếng ngọt, Kỳ Thanh cắn nhẹ lên lưỡi mình, có cảm giác đau truyền đến, những chuyện vừa xảy ra đều là thật, không phải nằm mơ.

"Chị yêu em mười mấy năm sao?"

Lục Uyển Đình phủ nhận, "Vậy thì không có."

Sơ tam là lần đầu cô gặp Kỳ Thanh, chỉ là cảm thấy Kỳ Thanh quá đáng yêu, khi đó các cô vẫn đề còn nhỏ, xung quanh những người yêu đương rất nhiều, nhưng Lục Uyển Đình lại không để ý cũng không hiểu, cho đến khi đến đại học, cô mới có tình đầu, hiểu được cái gì là tình yêu.

Lại lần nữa gặp lại Kỳ Thanh, yêu không biết bắt đầu từ đâu, nhưng thích đến bản thân không kiềm chế được.

Kỳ Thanh: "..."

Cô quên mất, Lục Uyển Đình đã nói lúc đó chưa nghĩ đến việc cưới cô, "Vậy chị làm sao lại nhận ra em, rồi khi nào thích em?"

Kỳ Thanh đỡ trán, che mắt, "Không phải là ngày em đến công ty chị tìm chị chứ?"

Đoạn tình cảm này, cẩu huyết vậy sao.

Lục Uyển Đình từ trên người Kỳ Thanh rời đi, xoay người lại ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thanh, nghiêng đầu dựa vào bả vai cô, ý cười dạt dào mà nhìn Kỳ Thanh, "Công ty tiểu Kỳ tổng thiếu tài chính sao?"

Lại một cái chân tướng bị chọc thủng, Kỳ Thanh xấu hổ muốn tìm một cái hầm mà chui vào đó trốn, Lục Uyển Đình lấy ra đôi tay đang che đôi mắt của Kỳ Thanh, lại dùng một âm hỏi " Ân?"

Âm thanh mềm như bông, cào đến tâm Kỳ Thanh ngứa, cổ tay cảm nhận được độ ấm từ Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh còn muốn làm điều gì đó vô vị mà giãy giụa, "Thiếu."

"Tài chính thiếu, mà em còn có tâm tình cùng chị yêu đương sao?" Lục Uyển Đình cười chế nhạo, "Trong phương án đầu tư, nhà đầu tư có quyền được biết tình trạng nợ của công ty hợp tác, giá trị tài sản và năng lực sản xuất, tiểu Kỳ tổng có phải đã quên mất là bộ phận tài chính đã gửi báo cáo sang cho chị xem nhỉ?"

Lục Uyển Đình giả làm động tác mở văn kiện trong hư không, "Chỗ này là con dấu của bộ phận tài chính, chỗ này là chữ ký của em." Cô khép văn kiện lại, chỉ vào bìa văn kiện, "Ở đây còn có con dấu giáp lai nè."

Mặt đã đỏ còn đỏ hơn nữa, Kỳ Thanh ấn tay Lục Uyển Đình xuống, thẹn thùng mà khẩn cầu, "Chị đừng nói nữa." Giọng nói mềm mại như bông, làm cho người ta muốn hãm vào đó không muốn dậy.

Nhưng Lục Uyển Đình là ai chứ a, đang bị chìm trong hương vị ôn nhu, vẫn còn có thể ngẩng đầu phản kháng Kỳ Thanh.

"Được rồi, không nói chuyện tài chính nữa."

Lục Uyển Đình ôn nhu lại săn sóc, trong lòng Kỳ Thanh vừa mới cảm thấy như cảm tạ trời đất thì Lục Uyển Đình nhướng mày cười, nhìn cô nói: "Chúng ta nói tới chuyện theo đuôi biếи ŧɦái đi."

Hoá ra cô em chồng này vẫn có phần! Đầu sỏ gây tội, tiết lộ bị mật chính là Lục Vân Tạ!

Kỳ Thanh cho rằng mặt cô không thể đỏ hơn nữa, nhưng cô sai rồi, khi Lục Uyển Đình nói ra hai chữ theo đuôi, cô cảm giác mình đang vào trong lò hoả thiêu.

Hoảng hốt muốn bỏ chạy, lại không có cánh mà bay được, không có chỗ trốn.

Kỳ Thanh tay vòng lấy eo Lục Uyển Đình, trốn vào trong lòng ngực Lục Uyển Đình, bịt tai trộm chuông, "Cái gì mà theo đuôi biếи ŧɦái a, chúng ta không cần nói đến loại đề tài này."

Ai là kẻ theo đuôi biếи ŧɦái? Không phải cô nha.

Ánh mắt Lục Uyển Đình cong lên, cúi đầu nhìn Kỳ Thanh trong lòng ngực mình, khẽ vuốt mái tóc dài, cảm giác giống như đang sờ lông con mèo Ragdoll, cảm xúc thật thoải mái, làm người ta yêu thích không muốn buông tay.

Trong không gian hít thở, có mùi nước hoa nhẹ của Lục Uyển Đình thấm vào ruột gan, tâm Kỳ Thanh trôi dạt bờ bến lạ, theo bản năng mà ngửi lấy ngửi để, càng nhiều càng tốt.

Chờ cô phản ứng lại thì hết hồn, làm sao cô lại có hành vi biếи ŧɦái như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cô và Lục Uyển Đình kết hôn rồi, biếи ŧɦái cái gì!

Lục Uyển Đình vén mái tóc dài của Kỳ Thanh qua một bên, lộ ra lỗ tai trắng nõn còn có chút hồng, đáng yêu như con thỏ, Lục Uyển Đình nhéo lấy lỗ tai cô, "Thanh Thanh, thật sự không muốn nói cho chị nghe sao?"

Lần đầu tiên, từ miệng Lục Uyển Đình nghe được cái xưng hô Thanh Thanh, cơ thể Kỳ Thanh run lên, nắm chặt lấy áo của Lục Uyển Đình "Không cần gọi Thanh Thanh." Cô vẫn thích Lục Uyển Đình kêu tên đầy đủ của mình.

"Vậy chị gọi em là Tiểu Thanh được không?" Lục Uyển Đình mắt hướng về phòng khách ở dưới lầu, cảm giác phía sau lưng bị Kỳ Thanh chạm vào, cô thu hồi ánh mắt cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, nghe được giọng nói rầu rĩ của Kỳ Thanh, "Gọi là Kỳ Thanh đi." Ánh mắt Lục Uyển Đình đầy cưng chiều, "Được, vẫn gọi em là Kỳ Thanh."

Lục Uyển Đình khom lưng, ở trên vành tai Kỳ Thanh cọ cọ, "Kỳ Thanh, thời đại học, em đã lén chị làm cái gì? Theo đuôi cuồng si sao?"

Kỳ Thanh chết không chịu trả lời, Lục Uyển Đình bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, "Em nha, chị đã hỏi đến mức này rồi, mà em còn không muốn nói cho chị nghe."

Kỳ Thanh vẫn không muốn nói, ôm cô càng chặt.

Những chuyện cũ đó càng hồi tưởng cô càng thấy biếи ŧɦái, nếu Lục Uyển Đình biết cô là một người như vậy, theo đuôi chụp hình, lén đi lớp học của Lục Uyển Đình để nhìn thấy Lục Uyển Đình, sờ qua đồ mà Lục Uyển Đình sờ, có thể mua đều mua....

Kỳ Thanh cảm thấy mấy ngày kế tiếp cô không có mặt mũi gặp lại Lục Uyển Đình.

Cơm tối đã chuẩn bị xong, dì Vương nhìn lên lầu, "Tôi đi gọi mấy đứa nhỏ xuống ăn tối."

"Đừng đi." Kỳ Huy ngăn bà lại, "Chờ bọn nhỏ tự xuống đi." Ông nghĩ nghĩ, nói "Dì Vương, Dì nấu thêm một phần canh đi, đừng phí thời gian."

"A?" Dì Vương mộng bức, ánh mắt nhìn phu nhân, Kỳ mẹ gật đầu, " n, từ từ mà nấu, không có vội."

Kỳ Thanh lặng lẽ hít sâu, cảm giác mặt không còn nóng, ngồi thẳng dậy nói: "Chúng ta xuống dưới ăn tối đi, hẳn là đã làm xong."

Cô đứng lên, Lục Uyển Đình giữ chặt cô lại, "Em không muốn biết từ khi nào chị thích em sao?"

Kịch bản này Kỳ Thanh cảm thấy quen thuộc ghê, chỉ cần cô trả lời muốn biết, Lục Uyển Đình sẽ làm cho cô giải thích trước cụm từ theo đuôi biếи ŧɦái, cô mới không bị mắc lừa nha!

Cô nhớ lại ngày đó, ở trong phòng họp cùng Lục Vân Tạ có nhắc tới từ kẻ theo đuôi biếи ŧɦái, nhưng không lẽ Lục Vân Tạ tỉ mỉ mà nói hết cho Lục Uyển Đình nghe, đánh chết không thừa nhận là tốt rồi.

"Muốn biết." Kỳ Thanh xoa tóc Lục Uyển Đình "Nhưng khẳng định là chị sẽ không nói cho em biết."

"Hôm nay, chị muốn nói cho em biết." Lục Uyển Đình cũng đứng dậy, cô không thể không thừa nhận, Kỳ mẹ và Kỳ ba nói những lời đó đã kích tích đến cô, ở trong mắt bọn họ, Kỳ Thanh và Dương Châm là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, mà tình cảm của cô với Kỳ Thanh, lại chỉ ngắn ngủn hơn một tháng.

Không phải hơn một tháng, ít nhất cũng là tám năm, cô thích Kỳ Thanh, thời gian cũng giống như Kỳ Thanh thích cô.

Kỳ Thanh nhướng mày, "Có phải chị muốn nói, chỉ cần em giải thích cho chị việc kẻ theo đuôi biếи ŧɦái, chị liền nói cho em nghe?"

Lục Uyển Đình cười, "Nếu người mà em theo đuôi kia, lúc đó cũng thích em thì sao? Em còn thấy bản thân mình biếи ŧɦái sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play