Hai tiếng sau cả căn phòng đã tràn ngập một mùi vị rất kỳ dị, mùi này ai ngửi thấy chắc cũng phải đỏ cả mặt.
Họa Thiên Hậu nằm trêи người hắn thở đều, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, bờ ʍôиɠ cong, tấm lưng như ngọc khiến hắn quyến luyến không thôi.

Thiên Tiếu khẽ giọng hỏi:

“Nàng đã hủy đi Hồn Ngọc thứ hai chưa?”

Họa Thiên Hậu mệt đến mức chẳng thèm mở mắt ra:

“Ta hủy rồi, chừng nào chúng ta có thể lấy Hồn Ngọc mới thế?”

Hắn nhẹ giọng:

“Bất cứ khi nào nàng thích đều được cả.”

Tưởng rằng nàng sẽ rất hào hứng muốn làm ngay, nào ngờ nàng vẫn bình tĩnh nằm đó giống như ngủ say rồi.
Thiên Tiếu quấn chăn quanh người hai bọn họ rồi ôm nàng ngủ say, hắn nghe nói người hủy đi Hồn Ngọc sẽ thường rất mệt mỏi, đặc biệt là hai Hồn Ngọc thứ hai và thứ ba.

Nàng lần này hủy đi Hồn Ngọc thứ hai chắc hắn mệt mỏi muốn chết, nghĩ tới mình khi nãy còn không chút thương tiếc, chỉ lo thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng bản thân liền cảm thấy có lỗi.

Ở dưới lầu y tá trưởng cũng vì Lâm Hạ nhắc đến vấn đề này mà chú ý đến hai người, thời gian càng trôi qua thì nàng xác định được hai người kia thực sự có cái gì đó.

Có điều nàng làm như không thấy, thậm chí còn không để người khác đi lên làm phiền, người nâng đỡ nàng là viện trưởng, chút chuyện như thế này nàng vẫn hiểu phải giải quyết ra sao.

Thứ nàng ta thắc mắc là Thiên Tiếu làm sao cưa đổ được viện trưởng, nhưng đó chỉ là chút hiếu kỳ thôi chứ nàng cũng không đến mức nhất định phải biết.
Nàng chỉ cần biết từ mai mình có thêm một việc nữa là che giấu giúp hai người này, tuyệt đối không để người ngoài nghi ngờ.

Chiều muộn Họa Thiên Hậu mới tỉnh lại, Thiên Tiếu nhẹ vuốt tóc khẽ giọng:

“Nàng mệt mỏi thì ngủ tiếp đi.”

Nàng mỉm cười:

“Bổ sung xong Hồn Ngọc thứ hai, thì ta liền hết mệt mỏi ngay thôi, chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Hắn ngồi dậy lấy ra Hồn Ngọc của Dạ Ma ra chuẩn bị dung hợp cho nàng, Họa Thiên Hậu hiện tại cực kỳ hồi hộp.
Thiên Tiếu chỉ làm mấy thao tác đơn giản, còn lại thì Thôn Phệ làm hết chứ hắn không biết, cũng chẳng quá quan tâm đến làm sao lại làm được.

Sau năm phút thì cây quạt của nàng quay về trong thân thể, nàng hơi cảm nhận một chút mắt liền sáng lên, năng lực nàng đạt được quả nhiên đúng như Thiên Tiếu đã nói.

Nàng đứng lên khẽ giọng:

“Để ta thử một chút xem năng lực mạnh cỡ nào.”

Thiên Tiếu vội ôm nàng lại to giọng:

“Thử gì thì nàng cũng mắc đồ vào cái đã, không cho phép để lộ thân thể cho người khác xem.”

Nàng ngoan ngoãn làm theo, sau đó bắt đầu đi xuyên tường, nhìn nàng làm mà Thiên Tiếu cũng có chút hâm mộ.
Chỉ cần đạt được Hồn Sĩ thì hắn cũng có thể đi xuyên tường giống như nàng ấy, hiện tại hắn đã Thất Hồn Cảnh Thất Trọng rồi, tấn thăng một cảnh giới nữa thôi sẽ đi vào Thất Hồn Cảnh Hậu Kỳ rồi.

Cứ cái đà này thì có lẽ hắn sẽ chỉ mất khoảng một tới hai tháng để đạt được Hồn Sĩ, thời gian trôi qua thì chỉ còn bốn tháng liền phải tham gia Thăng Thiên Đài rồi.
Hắn nhắc nhở nàng ấy rằng mình sẽ tới Long Thành sớm để nàng chuẩn bị, bắt đầu tham gia lớp huấn luyện đồng nghĩa với việc hắn ta phải nghỉ việc.

Với khả năng của mình nàng ta dễ dàng xin được giấy chứng nhận cho hắn ta và Lý Nhã Kỳ, cả hai chính thức đủ điều kiện để tham gia Thăng Thiên Đài.
Nhìn thông tin được nhập vào hồ sơ cá nhân Thiên Tiếu thở phào nhẹ nhõm, ban đầu cảm giác mọi thứ khá khó khăn cho Lý Nhã Kỳ nhưng may quá nàng cũng thông qua rồi.

Đến gần tối thì hai người phải từ biệt nhau, Thiên Tiếu từ mai sẽ đi làm liên tục, trong khi đó Họa Thiên Hậu cần phải đi công tác để có thể sắp xếp lý do đưa nàng tới Long Thành.

Thiên Tiếu có chút thắc mắc:

“Rốt cuộc nàng tính làm gì ở Long Thành?”

Đương nhiên hắn muốn nàng giúp hắn kinh doanh Hồn Ngọc, thế nhưng một nữ nhân đam mê công việc như nàng ấy thì nhiêu đó chưa đủ.
Chắc chắn nàng sẽ chọn một công việc nào đó tốn thời gian và công sức hơn.

Nàng nhẹ giọng: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

“Ta tính làm trợ giảng cho sư phụ của mình ở Thiên Hồn học viện, kinh doanh cho ngươi là tất nhiên rồi nhưng cái đó thì quá dễ rồi.
Chắc khi ngươi tới được Long Thành liền có thể thấy cửa hàng ổn định rồi, chỉ là tuyệt đối không được để lộ ra ngươi là chủ cửa hàng nếu không sẽ phiền phức.”

Không có mấy người kinh doanh những mặt hàng nhạy cảm như Hồn Ngọc mà yên ổn cả, trước khi hắn tích lũy đủ danh tiếng thì cử để nàng ra mặt.
Có nàng và sư phụ của nàng thì cửa tiệm chắc cũng chẳng có vấn đề gì, phải nhớ rõ rằng nàng là người của Họa gia.

Nếu hắn cho thấy liên hệ của mình với cửa hàng thì không chỉ có rắc rối từ người ngoài, chính Họa gia cũng sẽ gây áp lực cho hắn.So với Lâm Hạ thì hắn còn thua xa về gần như tất cả các mặt, đương nhiên nếu không tính đến vấn đề nhan sắc.

Họa gia dù mặt ngoài từ mặt Họa Thiên Hậu nhưng họ nào có lạnh lùng như thế, sau khi giải quyết xong chút trở ngại tâm lý thiên phú nàng hồi phục càng khiến Họa gia quan tâm về nàng.
Thậm chí gia gia của nàng vốn vô cùng cứng đầu cũng đã chủ động liên lạc với nàng ta, Thiên Tiếu lộ mặt lúc này rất có khả năng Họa Thần sẽ tìm tới hắn hỏi thăm sức khỏe.

Dù nàng có bảo đưa hắn ra mắt lúc này Thiên Tiếu cũng không có gan, mất công người ta coi hắn là tiểu bạch kiểm rồi coi thường.
Đợi hắn tu vi cao cường rồi không cần nàng nói hắn cũng sẽ chủ động tới Họa gia ra mắt.

Thiên Tiếu xin nghỉ nhưng tối hôm đó hắn vẫn đi làm như bình thường, trong một buổi tối hắn đi hết các phòng bệnh điều tra lý do bọn họ phải đi vào trong đây.
Kết quả hắn phát hiện thành phố này còn đen tối hơn hắn nghĩ, người chết vì bệnh thì ít nhưng người chết do đám cặn bã thì nhiều gấp mấy lần.

Trong khoảng thời gian gần đây một nhóm gọi là Ngạ Hổ Đoàn đang làm mưa làm gió trong thành phố, nghe đồn bọn chúng được Lâm gia hậu thuẫn phía sau nên rất vênh váo.
Trong các bệnh nhân thì có rất nhiều người vì chúng mà phải vào đây, lý do thì chính là vì chuyện đất đai, có vẻ Lâm Thị đang muốn làm dự án nhưng lại không muốn phải đền bù số tiền quá lớn cho dân.

Chuyện này tất nhiên dẫn tới hậu quả tất yếu là tranh chấp giữa dân chúng và Lâm thị, giải quyết bằng pháp luật thì đương nhiên Lâm thị sẽ có phiền phức lớn.
Thế nên bọn họ quyết định dùng lũ lưu manh để có thể vừa xử lý những kẻ chống đối, bọn họ bất kể thủ đoạn để biết đất đai của người khác thành của mình.

Giết người, cướp của, hϊế͙p͙ ɖâʍ, không thiếu bất cứ một cái gì cả, nghe xong Thiên Tiếu lòng tràn đầy phẫn nộ.
Vốn chỉ muốn kiếm chút Niệm Lực không nghĩ hắn lại động chân nộ rồi.

Chuyện này hắn nhất định phải quản, hắn không muốn quê hương của mình ở trong cảnh hỗn loạn như thế này.
Ngày hôm sau hắn ta đi làm nguyên một ngày, đồng thời lấy luôn giấy chứng nhận, ban đêm hắn một mình ra ngoài, tiếp cận hang ổ của Ngạ Hổ Đoàn.

Đám người này tu vi đều cực thấp, kể cả đoàn trưởng cũng chỉ có tu vi Hồn Sĩ, thế nhưng được cái bọn họ rất đông, cả đoàn có tới hơn bốn trăm người.
Thế nên những tập đoàn tài phiệt không muốn dính dáng đến pháp luật cũng để họ ra mặt hết lần này tới lần khác, kể cả khi bị sờ gáy thì bọn chúng cũng chỉ cần đẩy một kẻ ra để chịu trận là được.

Bọn chúng biện mình vì hoàn cảnh mới trở thành kẻ xấu, thế nhưng làm kẻ xấu không có nghĩa được quyền bắt nạt những người dân vô tội, không có sức chống trả.
Giết kẻ xấu cũng rất vui, Thiên Tiếu không ngại đi giết thêm, lần này hắn sẽ làm một vố lớn khiến cho cả cái thành phố này phải thức tỉnh.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play