Trên bầu trời Nam Phong đứng cạnh Lý Hằng gương mặt có chút lo lắng, bọn họ cũng biết thứ trong hộp là gì.

Vốn thứ này cần phải để cho hậu nhân Tần gia, nàng ta lại mang ra làm đồ giao dịch, như thế cảm thấy có chút không đúng với người tiền bối đã khuất.

Ông nội của Tần Tuyết Tâm đã giúp bọn họ rất nhiều, nên dính tới Tần gia bọn họ rất nhạy cảm.

Nam Phong lên tiếng:

“Con nhóc làm vậy có chút không đúng, chúng ta có nên ngăn cản không?”

Lý Hằng nhìn một lát rồi lắc đầu, hắn ánh mắt trầm đục:

“Người khác thì ta ngăn, riêng tiểu tử kia thì không, thứ đó phối hợp với hắn ta rất là tốt.

Nói thật thì nó sẽ phát huy tác dụng lớn hơn so với tiểu nữ kia, con bé cũng đã có cơ duyên phù hợp với mình rồi.”

Nam Phong nghĩ ngợi cảm giác Lý Hằng nói cũng đúng, Thiên Tiếu quả thật phù hợp với thứ kia hơn, một người toàn tài.

Lý Hằng mỉm cười, thở ra một hơi nhẹ nhõm:

“Ta đã gặp mặt Tần lão sư, nhờ nàng thuyết phục tiểu nữ kia giao ra thứ đó cho Thiên Tiếu.

Bây giờ thằng bé tự mình lấy được nó thì mặt mũi của ta không phải bỏ xuống rồi.”

Nam Phong kinh ngạc vô cùng:

“Ngươi coi trong tiểu tử này đến mức đó sao?”

Trước câu hỏi này Lý Hằng không trả lời Nam Phong hắn nghĩ gì thì chỉ tự hắn ta biết thôi.

Nam Phong cùng những người khác không thể hiểu được sự xuất hiện của Thiên Tiếu có ý nghĩa như thế nào với hắn.

Lý Hằng vốn là kẻ cô độc, hắn có tài năng, lại có công tích nhưng nghề Trù sư lại không được người khác coi trọng.

Chỉ đến khi quy tắc Thiên Địa thay đổi mọi người mới quan tâm tới nó hơn, nhưng muốn trở thành Trù Sư giỏi không chỉ cần thích là được, phải có thiên phú và nhiều yếu tố khác nữa.

Hắn đã quan sát từ rất lâu rồi, các lứa học sinh của Thiên Hồn Học Viện không có ai lọt nổi vào mắt của hắn, bọn họ đều quá tầm thường.

Cho tới khi Thiên Tiếu xuất hiện tại Nguyệt Thần Cung, tiểu tử này đã cho đám người thiển cận kia biết dược thiện đôi lúc còn mạnh hơn đan đạo nhiều.

Chỉ tiếc là tiểu tử này đã là người của Nguyệt Thần Cung, sẽ rất khó để bọn họ nhả một người như thế này ra cho Thiên Hồn Học Viện dạy bảo.

Bởi nếu hắn có cảm tình với thế lực nào thì có thể giúp thế lực đó tạo ra vô số cao thủ.

Có điều Thiên Tiếu lại đến Thiên Hồn Học Viện vô cùng sớm, Lý Hằng cảm thấy ông trời cũng đang muốn giúp mình.

Càng quan sát Thiên Tiếu, Lý Hằng càng phát hiện ra nhiều thứ thú vị, giống như ông trời sinh ra hắn để làm Trù Sư vậy.

Thiên phú tu luyện kinh người,mẫn cảm vị giác, khả năng sáng tạo, ứng biến đều thuộc hàng khủng khiếp.

Rồi cả khả năng khống chế năng lượng tinh tế, có thể dễ dàng làm những thứ Lý Hằng sẽ mất nhiều thời gian để làm.

Khi đó tất cả vẫn là suy đoán và ước lượng, cho tới khi Hồ Thái nhờ hắn ra dạy dỗ tiểu tử này, năng khiếu của Thiên Tiếu còn vượt xa những gì Lý Hằng tưởng tượng.

Khả năng tiếp thu, sự kiện trì, liều mạng học tập Trù nghệ khiến cho Lý Hằng nhớ lại mình hồi trẻ.Hắn tin tưởng nếu Thiên Tiếu đủ không gian để phát triển, nhất định tương lai hắn sẽ đạt Sáng Thế Cảnh bằng Trù đạo.

Mỗi lần Thiên Tiếu mở cổng hắn đều quan sát, sợ tiểu tử này gặp bất trắc, nhưng khả năng dùng dược thiện để chiến đấu quá hoàn mỹ.

Hắn liền nảy ra một ý tưởng vô cùng điên rồ, hắn muốn lấy Tinh Linh Chúa cho Thiên Tiếu.

Có nó thì Thiên Tiếu sẽ trở thành một đầu bếp có tiềm năng hoàn mỹ.

Tinh Linh Chúa là một tinh linh hệ nguyên tố, tiến hóa từ Ngũ Hành Tinh Linh.

Ban đầu một Tinh Linh trong ngũ hành, nếu có thể thôn phệ bốn cái Tinh Linh mang nguyên tố còn lại trong ngũ hành thì sẽ trở thành Ngũ Hành Tinh Linh.

Nếu cái Ngũ Hành Tinh Linh có thể tự diễn sinh ra mầm mống của các nguyên tố đặc biệt bao gồm:”Phong, Lôi, Băng, Vụ” và được người khác đút các loại Tinh Linh khác làm đồ ăn để trưởng thành.

Thỏa mãn các điều kiện trên nó sẽ trở thành Đế Tinh Linh, một loại Tinh Linh chỉ còn kém mỗi Ác Ý.

Đế Tinh Linh có thể nói là đỉnh cao rồi, nhưng cách đây trăm vạn năm Đế Tinh Linh lại diễn sinh ra thêm Quang, Ám, Hư Không.

Trở thành thứ có thể điều khiển tất cả mọi thứ ở cấp độ phân tử, trở thành Tinh Linh Chúa, một sự tồn tại của Tinh Linh tộc ngang hàng với Ác Ý.

Đương nhiên chúng thần không muốn nó tồn tại, trừ khi nó nằm trong tay một nhân loại, họ áp chế nó lại rồi tặng cho người của Tần gia vì công tích của gia tộc này.

Sức mạnh của nó gần như đã biến mất toàn bộ, những người phong ấn nó muốn thứ này phát triển chậm rãi cùng mới chủ nhân của nó.

Lý Hằng không biết được xuất xứ của nó lại kinh khủng như vậy, hắn chỉ biết được tác dụng của nó, thông qua quan hệ với Sáng Thế Thần Điên.

Thay vì phải kiếm cho Thiên Tiếu mười mấy cái Tinh Linh Nguyên Tố thì chỉ cần một cái duy nhất.

Trù sư đôi khi không dùng lửa, còn dùng cả những nguyên tổ khác để làm đồ ăn.

Rất ít người biến được bản thân Lý Hằng có thể coi như một cái Ngụy Tinh Linh, khi còn trẻ hắn đã thôn phệ hơn mười cái tinh linh.

Chỉ còn thiếu mỗi Quang và Hư Không hai hệ không tìm được do quá hiếm.

Chính vì thế dù trình độ rất cao nhưng hắn không làm ra món ăn hoàn mỹ được.

Món ăn hoàn mỹ trong ghi chép của Sáng Thế Thần Đế là một món ăn hoàn mỹ không vết xước, tác dụng tốt như đan dược là một chuyện.

Đã thế còn phải bảo quản lâu được như đan dược, dù cho có để ngoài trời cũng trăm năm không mất nhiệt hay đổi vị.

Muốn được như thế thì phải cần có đủ các loại Tinh Linh cần thiết.

Thiên Tiếu lấy được Tinh Linh Chúa ngoài điểu khiển nguyên tố còn có tác dụng gì hắn không cần biết, chỉ cần có được tác dụng đó là quá đủ rồi.

Kết hợp nó với thiên phú của Thiên Tiếu, ngày mà “Món ăn hoàn mỹ” được sinh ra sẽ không còn xa.

Trong lúc Lý Hằng còn đang chìm vào suy nghĩ của mình, Thiên Tiếu đã được đưa tới một bãi đất trống.

Một giọng nói vang lên bên tai hắn ta:

“Thiên Tiếu học đệ thật có phúc, thứ kia đáng nhẽ ta không muốn đem ra trao đổi, có điều Lý Hằng gia gia đã nhờ cô cô ta thuyết phục.

Ngài ấy nói với cô cô rằng có nó ngươi sẽ trở thành đầu bếp cực giỏi, có thể chế ra được “Món ăn hoàn mỹ”.

Đồ vật đã tới tay rồi, hy vọng ngươi không làm cho ta hối hận vì giao nó cho ngươi, cũng đừng làm cho Lý gia gia thật vọng.”

Thiên Tiếu chắp tay, vẻ mặt đầy nghiêm túc:

“Đây là chuyện đương nhiên,”

Tần Tuyết Tâm tiếp tục nói:

“Mau dung hợp nó, khi dung hợp ở đây thì không ai biết kẻ dụng hợp thực sự là ai, tránh được rất nhiều phiền phức.

Với lại Lý gia gia đã nói, nó có thể giúp ngươi trở thành đầu bếp giỏi hơn, ta rất mong chờ xem khả năng tăng tiến thì vị của món ăn có tiến bộ hay không.”

Lấy cái hộp đựng Tinh Linh ra, hắn ngắm nhìn một hồi mới bắt đầu hấp thu, thực chất thì Thiên Tiếu chẳng biết đây là cái vẹo gì nữa.

Ác Ý bảo thứ này cũng là Tinh Linh, đẳng cấp ngang với nó, tuy rất kỳ lạ nhưng nếu sở hữu được thì còn gì bằng.

Cứ dung hợp nó thì không bổ ngang cũng bổ dọc, đồ tốt thì mình cứ lấy về xài chứ không cần phải nghĩ.

Thiên Tiếu dung hợp rất nhanh liền thành công, có mấy cái Tinh Linh hỗ trợ thì mọi thứ vô cùng dễ dàng.

Một giọng nói dịu dàng vang lên:

“Chào mọi người.”

Hóa ra Tinh Linh cũng có giống cái, Thôn Phệ và Vạn Biến không phản ứng gì quá khích, chỉ có Ác Ý là xung động dữ dội.

So với hai cái kia thì Tinh Linh mới dung nhập tuổi đời ngang hàng với Ác Ý.

Ác Ý nói chuyện rất thẳng thừng:

“Chào em gái xinh đẹp, đợi tiểu tử này thành thần chúng ta cưới nhau nhé.”

Thiên Tiếu hạn hán lời, Vạn Biến và Thôn Phệ thì cạn lời, đúng là chủ nào tớ lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play