Trận cuối cùng thì gần như không có gì để xem, Bát Hồn Cảnh đấu với Lục Hồn Cảnh, chuyện lật kèo của Thiên Tiếu dường như là điều không tưởng.
Mấy vị lão sư bắt đầu giành giật nhân tài, bất kẻ là Linh Nhãn hay Song Sinh Khí Hồn đều là thứ cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần gặp thì phải đành, phải biết trong mấy cái trường hợp như thế này Thập Đại học viện bên trong cũng không nhiều.

Những người có thể chất đặc biệt như thế này dạy dỗ thành tài cũng dễ dàng hơn dạy mấy người bình thường rất nhiều, một người thành cường giả thôi thì tên của lão sư dạy ra họ cũng sẽ được ghi danh sử sách.
Với lại chuyện quan trọng hơn hết là không giành lúc này thì khi tin tức loan ra sẽ có thêm người dành với họ, mấy người này không ngốc nên đương nhiên không để chuyện đó xảy ra.

Nam Cương không cần phải suy nghĩ lựa chọn:

“Hai người của Dạ gia nhường các ngươi, cô bé sở hữu Song Sinh Khí Hồn sẽ do ta dạy bảo bảo, ta sẽ nhận nàng làm đệ tử thân truyền, sau khi khảo hạch sẽ xin phép gia đình mang nàng tới Thanh Long Hoàng Gia học viện để nhập học sớm.
Lớp đào tạo học viên trẻ của học viện vừa mới mở khóa mới, cho nàng vào trong đó lúc này là vô cùng hợp lý.”

Bạch Ngọc tĩnh tĩnh nói:

“Ngươi nhận một công dân của đế quốc khác làm đệ tử thân truyền liệu có ổn hay không?”

Ba người bọn họ tới đây là do Dạ lão gia tử nhờ vả, hắn có nói rằng hai đứa cháu của mình rất không tệ, mời ba người tới xem có thể dìu dắt hay không.
Chỉ là dìu dắt vào học viện chứ không nhận đệ tử, hai người Bạch Ngọc và Dạ Thiên Tĩnh còn đỡ, Nam Cương là người có vướng bận lớn nhất.

“Thanh Long Hoàng Gia” bốn chữ không phải để chưng, tất cả các học viên ở trong các hoàng gia học viện sẽ phụng sự quốc gia đó luôn.
Cũng có những trường hợp đến học nhưng lại không làm việc cho quốc gia đó, nhưng theo luật ngầm thì dù đối phương có quay về quốc gia của mình thì cũng khó được trọng dụng, ai biết đối phương có bị tẩy não hay không.

Nam Cương không chỉ là lão sư của Thanh Long Hoàng Gia học viện, hắn còn là cung phụng của triều đình, La Mỹ Nhân nhận hắn làm lão sư thì sau này chắc chắn sẽ gặp khó khăn khi muốn trở về quê hương phụng sự.
Điều này chỉ có thể thay đổi nếu như Nam Cương từ bỏ vị trí cung phụng, đồng thời hạn chế cho La Mỹ Nhân tiếp xúc với tài nguyên của Thanh Long Hoàng Gia, phải biết trêи cuộc đời này trừ người thân yêu thì không ai cho không ai cái gì cả.

Mỗi một học sinh đều ít nhất một lần nghe giảng về vấn đề này rồi, thế nên chuyện La Mỹ Nhân động ý nhận hắn làm thầy có chút khó khăn.
Đặc biệt với giao kèo giữa các quốc gia thì chưa hiểu rõ chuyện này hắn sẽ không thể nhận nàng làm đồ đệ được.

Nam Cương thở dài nói:

“Ta cũng chán làm cung phụng rồi, đợi sau khi nàng tốt nghiệp chắc ta cũng quay lại chiến địa, làm công việc an nhàn lại gặp nhiều chuyện khó xử quá, nghĩ tới mà phát ngán cả lên.
Người đệ tử này bỏ qua thì thật quá tiếc rồi, với thiên phú của nàng sau này nhất định sẽ tung hoành tứ hải, lập lại thành tích của ta năm xưa.”

Bạch Ngọc gật đầu đồng ý rồi nói:

“Chúng ta đang tính về trước, ngươi đã muốn thu đồ đệ thì chúng ở lại xem ngươi làm sao thuyết phục được cô bé, còn cô bé sở hữu Linh Đồng kia thì ta sẽ hướng đạo nàng một chút, hy vọng sau này nàng sẽ chọn Thiên Hồn học viện.”

Dạ Thiên Tĩnh nhìn Thiên Tiếu rồi nói:

“Khổ thân tiểu tử này gặp phải cô bé của Dạ gia, có điều thua nhanh một chút để chúng ta xem Linh Đồng đấu với Song Sinh Khí Hồn sẽ như thế nào.”

Lúc này La Hoàng từ chỗ ngồi của mình đi tới cạnh Nam Cương cúi đầu chào, sau đó hắn chỉ vào đang chuẩn bị chiến đấu Thiên Tiếu.

“Lão sư, học trò đề cử người kia cho lão sư, hắn tuy tu vi không cao nhưng độ tinh khiết Hồn Lực là tuyệt đối, kiếm pháp cũng không tệ nữa.
Ta nhìn trúng hắn ngay từ đầu, ngài không được để học viện khác giành mất, nếu không ta sẽ mất mặt lắm.”

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Nam Cương đương nhiên không vừa ý Thiên Tiếu rồi, đành phải lấy chút lý do:

“Thế thì không được, ta đang tính nhận cô bé có Song Sinh Khí Hồn khi nãy làm đệ tử thân truyền, tiếp tục giành thêm một người nữa thì có vẻ không hay lắm.”

La Hoàng nhìn La Mỹ Nhân rồi nói:

“Cô bé đó là bạn thân của tiểu tử kia, ban đầu hắn muốn đi vào Hắc Dạ học viện, nàng muốn theo hắn nên chẳng thèm thể hiện gì cả, bây giờ hắn muốn tới Long Thành thì nàng mới thể hiện để gây chú ý.”

Bạch Ngọc góp lời:

“Không phải ngươi muốn thuyết phục cô bé kia, thế thì nhận luôn tiểu tử này đi, chúng ta đảm bảo không dành với ngươi.
À khoan, khi nãy ngươi nói độ tinh khiết Hồn Lực là tuyệt đối sao?”

Đang nói giữa chừng thì Bạch Ngọc nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, Thiên Tiếu có thiên phú như thế không phải là rất hợp để học tập làm chức nghiệp hay sao.
Hình như người hợp với hắn nhất chính là Thiên Tiếu, có điều vừa mới ủng hộ La Hoàng bây giờ đổi giọng thì sai quá, với lại tu vi của Thiên Tiếu thấp thật.

Dạ Thiên Tĩnh cười nói:

“Ngươi cứ yên tâm nhận người, ta và Bạch Ngọc tuyệt đối không dành người của ngươi.”

Trong lúc bọn họ tán gẫu thì ở bên trong Tiểu Thiên Bàn chiến đấu đã bắt đầu từ khi nào, đệ đệ đã là Song Sinh Khí Hồn thì tỷ tỷ cũng đâu khác gì.
Sức chiến đấu của Dạ Nguyệt còn mạnh hơn Dạ Yến rất nhiều, Khí Hồn Chiến Phục có thể khiến nàng lơ lửng trong không trung, Khí Hồn Cổ Cầm khiến mỗi âm nàng gảy ra đều hóa thành “âm đao” siêu sắc bén.

Tốc độ gảy đàn của nàng lại nhanh đến mức khủng khϊế͙p͙, Thiên Tiếu vừa vào trận liền trốn sau dãy lớp học nhưng đã bị nàng cày nát hết rồi.
Hắn nhân cơ hội nàng vừa ngừng tay liền nhảy ra khỏi dãy nhà, thân thể nhanh chóng phiêu dạt một cách đầy kỳ bí, Dạ Nguyệt rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh nghĩ ra cách ứng phó.

Nàng nhắm mắt lại gảy hai dây đàn cùng lúc.

Tiếng vang bao quát toàn bộ sân trường sau đó phản hồi lại chỗ của nàng, Thiên Tiếu bỗng nhiên rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Tằng…..tăng”

Tiếng đàn vang lên dồn dập, từng cái “âm đao” đều đâm trúng ngay vị trí Thiên Tiếu chuẩn bị tới hiện tại người thua cuộc trong trận chiến này rõ ràng chính là Thiên Tiếu.
Kiếm pháp của hắn, bộ pháp hắn học đều chưa đủ để đền bù khoảng cách tu vi, kinh nghiệm chiến đấu giữa hai người.

“Kinh nghiệm chiến đấu, đúng rồi, sao mình không nghĩ ra từ sớm nhỉ.
Mình không bằng nàng nhưng nàng sao bằng vị tiền bối kia, tại sao không dùng những thứ mạnh nhất của ngài ấy để chiến đấu với nàng ta.”

Chạy đến một khoảng cách đủ xa Thiên Tiếu đột nhiên dừng lại, Dạ Nguyệt cũng dừng lại công kϊƈɦ của mình, Thiên Tiếu cầm cự được đã coi như ngoài dự kiến rồi.
Nhưng hình như quá mệt mỏi nên hắn ta quyết định bỏ cuộc thì phải.
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Hắn khẽ giọng hỏi:

“Ngươi dùng hết sức mình để chiến đấu rồi chứ?”

Nàng rất nghiêm túc:

“Tuy quen biết ngươi không lâu nhưng chúng ta cũng coi như bằng hữu, dù tu vi cách biết lớn, ta vẫn dùng hết sức để đánh bại ngươi.
Đây là sự tôn trọng ta dành cho ngươi.”

Thiên Tiếu lấy ra khăn buộc tóc của Bạch Đế sáo trang rồi nói:

“Thế thì để thể hiện sự tôn trọng của ta đối với ngươi thì ta cũng sẽ dùng hết sức mình để vùng vẫy.”

Mấy người đang quan sát không hiểu Thiên Tiếu muốn vùng vẫy kiểu gì nữa, cách biệt giữa cả hai quá lớn, không chỉ là tu vi mà còn là về mọi mặt khác.

Hắn thả lỏng cơ thể nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

“Phù”

Cúi đầu thở ra một hơi thật dài, Hắc Nguyệt vẫn nghiêm túc quan sát chứ không nhân lúc này mà ra tay.

Thiên Tiếu mở mắt ra, một hào quang màu tím nhạt từ trong ánh mắt hắn tản ra, những người quan sát đều mở mắt trừng trừng.
Như thế này thì có thể là một dạng đồng thuật hoặc Thiên Tiếu đang kϊƈɦ hoạt huyết mạch, có điều ở đây toàn người hiểu biết nhưng không biết rõ đó là cái gì.

Lúc này trong Tiểu Thiên Bàn chỉ còn bốn người, không khí im lặng đến mức đáng sợ, Thiên Tiếu lấy dây vải buộc tóc che đi mắt của mình rồi cột thật chặt.

Xong xuôi hắn thủ thế, kiếm chỉ thẳng vào Hắc Nguyệt tay ngoắc vài cái ra hiệu để nàng tới.

“Tằng….tăng”

Hắc Nguyệt không chút do dự tặng cho hắn vài phát âm đao, ngay khoảnh khắc đó trong lòng của một số người đột nhiên nghĩ rằng Thiên Tiếu có thể chiến thắng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play