Thiên Hồn Thành

“Thằng nhóc khốn nạn.”

Vũ Thuyền Quyên sau gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng phá giải xong phong ấn, nàng lập tức bùng phát dữ dội.
Vừa mới xuất quan không lâu, trong suốt cuộc đời ít thứ làm nàng thích thú, gặp được thứ làm nàng có hứng thú hóa ra là rắc rối.

Vũ Diệp Cơ cũng vô cùng bực bội, kiếp trước là Sáng Thế Cảnh sống cả tỷ năm lại bị một người dễ dàng ép vào đường cùng, phải nhờ tỷ tỷ đỡ đòn dùm.
Nàng tự tin nếu không phải có mấy cái phong ấn của lão tổ thì nàng sẽ dạy cho bọn chúng một bài học, đến tòa thành này nửa tháng nàng đã đụng rất nhiều thiên tài nhưng chưa ai thắng được nàng cả.

Đang muốn dùng thần thức để lục soát tòa thành này, thì Vũ Thuyền Quyên cảm nhận được có người thực lực cao hơn đang áp chế mình.
Nàng tính tình bộp chộp nhưng không phải đồ ngốc, đối phương thực lực cao hơn lại còn đông hơn, manh động thì người bị thiệt chỉ có nàng.

Vũ Thuyền Quyên suy nghĩ một chút rồi to giọng nói:

“Mấy vị tiền bối chắc là người của Thiên Hồn học viện, ta không nghĩ tới Thiên Hồn học viện còn có người mạnh như thế trấn thủ đấy.”

Từ trong không trung ba nam nhân trung niên xuất hiện, người ở giữa mỉm cười:

“Ta là hiệu trưởng mới nhận chứng, hai người này là hiệu phó, chúng ta mới chỉ tới đây nhận chức hơn một tháng.
Trước giờ đều không quan tâm tới những chuyện ngươi gây ra, nhưng ngươi đụng tới học viên tương lai của chúng ta thì không được, ngày mai khảo hạch mới bắt đầu, mời Nguyệt Lang Vương mang theo hậu bối ra khỏi Thiên Hồn Thành một đêm.”

Chắc chắn nếu va chạm thì sẽ bị thiệt, không việc gì phải mạo hiểm như thế cả, thế nhưng bị đuổi ra khỏi thành thì không hay chút nào cả.
Với lại đây cũng là mục đích ban đầu của nàng, với tử vi của nàng muốn có một vị trí trong Thiên Hồn học viện không có.

Nàng bay lên không trung đối diện ba người kia chắp tay, rất có lễ độ.

“Ba vị tiền bối thông cảm, ta gặp được một người rất quan trọng lên mới phá lệ, hoàn toàn không phải có ý muốn gây rối gì cả.
Thậm chí ta còn tính đến đây làm giáo viên nữ, thư giới thiệu cũng có rồi, thời gian trước ta cũng từng làm giáo viên của Thiên Hồn học viện tại Ngọc Hành Tinh.


Ba người kia nhìn nhau, Hư Vô Cảnh lại đi làm giáo viên, có thể nàng vì hậu bối trong nhà nên mới làm như vậy.
Kể cả vì hậu bối thì đây cũng coi như đầu tư quá lớn rồi, bọn họ càng không hiểu tại sao đại gia tộc của Thượng cấp vi diện lại xuống đây để đi học, chẳng lẽ nàng ta biết được cái gì.

Mấy người bắt đầu truyền âm để trao đổi với nhau, một người có tu vi Hư Vô Cảnh, lại còn có kinh nghiệm công tác muốn làm giáo viên thì còn gì bằng.
Chưa kể dù đã cách đây mấy vạn năm nhưng bọn họ cũng đã từng gặp được Vũ Thuyền Quyên chiến đấu.
Quan trọng nhất là bọn họ cũng thích nàng ta, biết đâu nàng ta vào học viện thì họ lại có cơ hội “rước nàng về dinh”.

Nhưng rất nhanh có một người tỉnh táo lại nói:

“Hai vị đại ca đừng để bị sắc mê tâm, chuyện này liên quan tới Sáng Thế Thần Điện, nàng ta thực ra có thể trở thành một cái biến số không cần thiết.
Nhận nàng ta vào thì chúng ta cũng khó xử, Nguyệt Lang tộc chứ không phải mấy cái gia tộc của Trung cấp vi diện đâu.”

Vị lão đại nghe vậy cũng tỉnh táo lại, hắn nghiêm túc:

“Chúng ta đặc biệt được chọn thì phải làm tốt công việc của mình, chuyện tình cảm gác lại một bên, nàng ta có xinh đẹp bằng trời cũng sao so được với trường sinh bất tử.
Nói đi cũng phải nói lại, nàng ta Hư Vô Cảnh không giả, kinh nghiệm dạy học trước khi bế quan cũng không phải bàn cãi, khả năng chiến đấu chúng ta cũng từng thấy qua.”

“Cái ta cảm thấy lo lắng chính là đám người theo đuổi của nàng có tới đây làm loạn không thôi, chuyện này phải xin ý kiến của cấp trên cho chắc.
Nhị đệ từng cầu hôn nàng ta, bây giờ ngươi có đảm bảo được bản thân mình đủ bình tĩnh suy xét mọi chuyện không.”

Người kia cười khổ, tình cảm hắn bỏ ra sâu đậm như thế đâu phải nói quên là quên, kể cả khi nàng còn chẳng nhớ hắn là ai thì yêu vẫn là yêu.

Nhìn hai huynh đệ của mình một hồi lâu hắn ta mới nhẹ giọng:

“Ta thích nàng, bây giờ vẫn yêu vô cùng sâu đậm, rất muốn nói với hai người là ta có thể hoàn toàn tỉnh táo, nhưng điều đó là không thể nào.
Đảm bảo với hai người là ta sẽ theo đuổi nàng ta trong âm thầm, tuyệt đối không gây bất cứ ảnh hưởng nào.”

Lão đại nhìn thẳng hắn, sống với nhau bao nhiêu năm rồi sao còn không rõ tính tình, lão nhị nói được làm được.
Tuy nhiên người đang yêu thì không biết được.

“Thế đệ nghĩ xem nếu nàng ta thích người khác thì sao, tin tức nàng ta xuất quan sớm muộn cũng tới tai của mấy tên kia thôi.
Hai vạn năm trước, lúc nàng chưa bế quan ngươi đã không đấu lại họ, gia tộc suýt nữa bị liên lụy.”

“Quả thật khi nãy ta cũng nghĩ đến chuyện theo đuổi nàng, nhưng nghĩ đến khả năng thành công gần như bằng không liền thôi.
Còn chấp niệm của ngươi có vẻ rất nặng rồi, ngươi theo đuổi nàng thì cố gắng bình thường như bao người thôi, nên nhớ chúng ta cũng bị giám sát đấy.”

Lão tam cười nói:

“Giám sát là ai chúng ta không biết, có khi cũng thích nàng ta thì khổ, đối phương có thể lấy việc công trả thù tư.”

Hai người kia nhìn về phía lão tam, tên này mồm vô cùng thối, nói chuyện xui xẻo thì toàn trở thành sự thật.
Bọn họ từng rất khốn khổ vì cái mồm thối này, không nói đến vấn đề tâm linh thì khả năng đó rất lớn, trừ phi đối phương không phải đàn ông thì may ra.

Ba người này được mệnh danh là Hạo Thiên Tam Sư, ba người giáo sư lâu đời của Thiên Hồn học viện, tại Thượng cấp vi diện danh tiếng không nhỏ.
Hồi trẻ thích đi hành hiệp, cứu giúp người, gặp phải nhiều người tức giận, gia tộc bị liên lụy.
Bất đắc dĩ phải xin vào Thiên Hồn học viện thực tập, sau khoảng trăm năm thì trở thành giáo viên chính thức cho đến bây giờ.

Mộ Bạch là đại ca, Mộ Triển xếp thứ hai, Mộ Long xếp ở cuối cùng.
Tai ương hai vạn năm trước thực chất cũng vì Vũ Thuyền Quyên mà ra.
Nàng khi đó mới chỉ có hai chục tuổi, đi ra khỏi Nguyệt Lang Tộc liền khiến cho toàn bộ trung cấp vi diện sôi trào, nhan sắc của nàng thật sự là đỉnh của đỉnh.

Người theo đuổi nàng nhiều không đếm xuể, bởi nàng không chỉ là một cô gái xinh đẹp, nàng còn là gia chủ tương lai của Nguyệt Lang Tộc.
Năm cái đại yêu tộc ở trung cấp vi diện có địa vị như thế nào, Nguyệt Lang Tộc ở Thượng cấp vi diện có địa vị tương tự, một cái gia tộc luôn có trên trăm cái Hồng Hoàng Cảnh trấn giữ.
Ít nhất mười người trong số đó là Hồng Hoang Cảnh Đỉnh Phong.

Mộ Bạch ho khan một tiếng rồi nói với Vũ Thuyền Quyên:

“Chuyện này chúng ta không quyết định được, cần phải tham khảo ý kiến của cấp trên, theo quy định thì vẫn mời Linh Nguyệt Lang Vương ra khỏi thành trong ngay hôm nay.
Ngoài thành có một khách sạn rất tốt, tất cả chi phí sẽ do học viện chi trả, còn bây giờ mời.”

Mộ Bạch trên tay xuất hiện một cái quạt, hắn khẽ phất tay một cái liền có một vết nứt không gian mở ra.
Người ở dưới có thể thấy được một cái hư ảnh Tử Ma Nhị Trảo, không ít người tỏ ra hâm mộ, yêu thú này đã hiếm rồi, muốn may mắn nhận được thuộc tính không gian càng khó.

Vũ Thuyền Quyên nhìn thấy Khí Hồn mang thuộc tính của yêu thù không gian càng tỏ ra cẩn thận hơn.
Nàng ôm lấy Vũ Diệp Cơ nhanh chân chạy vào khe nứt không gian rồi biến mất tăm, người dân trong thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng tiễn được cái hai cái hung thần, phá làng phá xóm đi.

Hai người xuất hiện bên ngoài quán trọ thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng mặt nhìn lên trời thì thấy một con thuyền không gian lao thẳng về hướng cổng thành.
Vũ Thuyền Quyên thấy tốc độ của con thuyền có chút không đúng, lao nhanh như thế này thì làm sao phanh kịp.

“Ầm”

Con thuyền đâm thẳng vào cổng thành, cổng thành sừng sừng hàng vạn năm của Thiên Hồn Thành ầm ầm vỡ nát.
Thiên Tiếu thấy cảnh đó nhanh chóng vọt về hướng Thiên Hồn Thành, nhưng chạy được mấy bước lại cảm giác cả người không cử động được.

Hắn quay về đằng sau nhìn người đang nắm áo mình, Vũ Thuyền Quyên thấy hắn quay lại thì mỉm cười nói:.

“Chúng ta thật là có duyên nha.”

Nghiệt duyên thì có, sao hai người này lại ở đây.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play