Mấy cô gái thấy học tỷ liền vui vẻ ra mặt, Liễu Mị Nhi là một trong số ít những người thấy các nàng nhưng vẫn không sợ.
Thường xuyên lại gần trò chuyện cùng bốn người, nhờ thế bọn họ bớt cảm thấy cô đơn hơn, một người các nàng cực kỳ trân trọng.

Mới đây khi các nàng gặp khó khăn khi trở thành đệ tử, viện trợ trong nhà bị người ta cắt đi, tiền thuê chỗ ở cũng không có thì Liễu Mị Nhi liền cho các nàng chỗ ở.
Học tỷ không ngại rắc rối cho các nàng nơi nương thân, mấy tháng rồi vẫn cho khất nợ tiền nhà.

Hôm qua Thiên Tiếu rớt xuống phá tan phòng tắm chưa có sửa lại nữa, hiện tại gặp Liễu Mị Nhi các nàng rất khẩn trương.
Nhỡ đâu học tỷ giận lên đuổi các nàng đi thì sao, lúc đó năm người biết ở đâu, có Thiên Tiếu nấu ăn ngon không có nghĩa bọn họ muốn ở gầm cầu.

Bắc Phương Bất An ánh mắt nháy nháy truyền tín hiệu cho Đông Phương Bất Nhã, bọn họ từ nhỏ sống chung nên chỉ cần nháy mắt thôi cũng đủ hiểu đối phương muốn nói gì rồi.

“Chúng ta quỳ xuống xin lỗi đi.”

Đông Phương Bất Nhã cau mày nháy mắt truyền lại tin tức: “Không đến mức đó chứ?”

Bắc Phương Bất An lúc này thật sự vô cùng Bất An: “Ta không muốn ngủ gầm cầu, đại tỷ cần mặt mũi ta thì không.”

Nàng đang muốn quỳ xuống thì Liễu Mị Nhi nói với Thiên Tiếu:

“Thiên Tiếu học đệ hình như biết dùng ma pháp phải không?”

Thiến Tiếu quả thật biết, hắn gật đầu:

“Có biết một chút.”

Liễu Mị Nhi gật đầu nói:

“Biết một chút là được rồi, hy vọng sư đệ có thể dùng nó khôi phục lại phòng tắm cho Bất Hạnh, trời sắp trở về đông rồi, gió từ bên ngoài thổi vào.

Tu vi các nàng ấy không cao nên sẽ khó chịu đấy, rồi còn cả ngươi nữa, cũng chú ý giữ gìn sức khỏe, tiền nhà khi nào có các ngươi giao sau cũng được.”

Bắc Phương Bất An trực tiếp từ ghế bật dậy, ôm lấy chân dài của Liễu Mị Nhi tươi cười:

“Liễu tỷ muôn năm, Liễu tỷ vạn tuế.”

Dạng người có thể sinh tồn thật tốt trong môn phái năm năm thì không phải dạng bình thường, nàng vừa nói ra những lời cũng không phải vô nghĩa.
Hắn nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mới được, tuyệt đối không được để bị cắm sừng, chẳng có nam nhân nào thích trở thành ngưu ma vương cả.

Quảng Cáo

Chắp tay với nàng, hắn vô cùng nghiêm túc hỏi:

“Không biết sư tỷ khi nãy nói tới cơ hội là gì?”

Liễu Mị Nhi chỉ vào vị trưởng lão che mặt ngồi ở chính giữa rồi nói:

“Lam Linh trưởng lão thống lĩnh Hỏa gia lập được vô số chiến công cho Nguyệt Thần Cung, gần hai ngàn năm cúc cung tận tụy, Hỏa gia nhờ thế trở thành ngoại lệ đầu tiên suốt vạn năm qua.
Như ta đã nói từ trước, nàng ấy được phế xưng đế, thống trị gần một ngàn tinh cầu, mỗi năm chỉ cần tiến cống cho Nguyệt Thần Cung là được.”

“Nàng ấy hiện tại đang rất cần lực lượng để có thể thống trị thật tốt địa phận mình được giao, nhưng các thế lực bản địa đâu dễ dàng nghe lời.
Bọn họ mặt ngoài phục từng nhưng lại âm thầm quấy phá, thế nên nàng ấy rất thích dùng người tới từ Hạ cấp vi diện.”

Nghe đến đây thì Thiên Tiếu cũng hiểu được phần nào tình hình rồi, Phương gia không cho phép đế quốc tồn tại, Hỏa gia phục vụ hết mình may mắn trở thành ngoại lệ.
Trở thành một dạng thế lực cai quản được Nguyệt Thần Cung công nhận, đổi lại là tiến cống và sự phục vụ của Hỏa gia.

Thiên Tiếu nghĩ thông suốt liền hỏi:

“Vậy thì ta có khả năng được nàng nhận làm đệ tử sao?”

Liễu Mị Nhi lắc đầu, tiểu tử này nghĩ thật đơn giản, nàng cười nói:

“Không đời nào, nàng ấy chức vị chỉ tượng trưng thôi, không có quyền thu đệ tử.”

Thiên Tiếu nhíu mày:

“Không có quyền thu đệ tử, thế thì có cơ hội nào cho ta.”

Nàng chưa trả lời thì Đông Phương Bất Nhã đã thốt lên:

“Hồ Nguyệt Hi phó điện chủ.”

Liễu Mị Nhi vỗ tay:

Quảng Cáo

“Thông minh, Hồ Nguyệt Hi phó điện chủ là bạn thân của Lam Linh trưởng lão, một trong những người còn thiếu một vị trí đệ tử.
Nếu ngươi thể hiện đủ tốt, biết đâu nàng ấy sẽ giới thiệu ngươi cho Hồ Nguyệt Hi phó điện chủ, chỉ cần có vị trí đệ tử hạch tâm thì ngươi không cần phải lo lắng gì cho mấy nữ nhân của mình nữa.”

Mấy cô gái giải thích thêm cho hắn về Hồ Nguyệt Hi, người này xuất thân từ Cửu Vĩ Hồ tộc, một trong Nhị Sắc Khuynh Thành thế hệ trước.
Cũng tức là hai người được công nhận đẹp nhất trung cấp vi diện trong vòng mấy ngàn năm trở lại đây, có thể coi như tiền bối của bốn cô gái.

Hỏa Lam Linh nữ đế cũng chính là một trong hai Nhị Sắc Khuynh Thành, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.
Hồ Nguyệt Hi có hai đệ tử nhưng đều đã tử trận khi làm nhiệm vụ, từ đó trở lại đây đã một ngàn năm rồi nàng vẫn không chịu thu đồ đệ, có lẽ chuyện mất đồ đệ khiến nàng rất ảm ảnh.

Tây Phương Bất Khả giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Hai người kia chết do tai nạn thôi, lúc Hồ Nguyệt Hi mới trở thành trưởng lão, thấy hai người đáng thương liền nhận làm đồ đệ.
Bọn họ thiên phú vốn không được tốt, lại chọn nhiệm vụ quá khủng khiếp nên mới chết, chuyện phó điện chủ tự trách là có thật.

Cũng vì thế nàng nhất quyết một nhận một người có thiên phú siêu mạnh làm đệ tử mới chịu, ngàn năm qua chưa ai đạt chuẩn cả.”

Nhị Sắc Khuynh Thành, làm sao bằng Liễu Mị Nhi được, nàng ấy đẹp một cách phi lý.

Liễu Mị Nhi đột nhiên ngỏ lời:

“Sư đệ muốn đi dạo với ta không, chúng ta có thể từ từ trao đổi thêm.
Ta có biết một số thông tin khác, tuy nhiên ở đây thì không tiện nói, quá nhiều người.”

Thiên Tiếu đương nhiên đồng ý rồi, hắn được nàng dẫn đi theo một con đường khác.
Liễu Mị Nhi đã nhận lời với Mộ Dung Gia Hân thì chắc chắn sẽ làm, nhưng đã phải đánh đổi lớn thì nàng nhất định phải được lợi, Thiên Tiếu cũng phải chứng minh hắn xứng đáng với nàng.
Nữ nhân ai cũng có lòng kiêu ngạo của mình, kể cả Thiên Tiếu có là một cái yếu gà nàng cũng sẽ làm theo giao ước, nhưng ai chẳng hy vọng kẻ mình phó thác sẽ tốt một chút.

Vốn nàng là quân cờ Mộ Dung Gia Hân dùng để mê hoặc Đông Phương Bất Nghĩa, bây giờ đổi mục tiêu.
Nói thật thì nàng thấy Đông Phương Bất Nghĩa vẫn hơn, một người xứng đáng để nàng phó thác cả đời, còn Thiên Tiếu thì nàng chẳng biết gì, chỉ mong hắn không khiến nửa đời sau của nàng phải sống trong hối hận.

“Sư đệ có muốn trở thành chồng của ta không?”

Liễu Mị Nhi nói đầy trực tiếp khiến cho Thiên Tiếu ngẩn cả người, vì vẻ ngoài siêu cấp đẹp đẽ mà hắn ta đã được tỏ tình vô số lần.
Nhưng đại mỹ nhân như Liễu Mị Nhi tỏ tình thì thật kỳ lạ, huống chi hai người chưa gặp nhau được bao lâu.

Hắn có chút bối rối, gãi đầu của mình, nhẹ giọng dò hỏi:

“Học tỷ nói vậy có ý gì?”

Liễu Mị Nhi đi lại trước mặt hẳn, giải trừ dịch dung rồi nói:

“Trên thế gian này nam nhân có nhan sắc so được với ta chỉ có sư đệ, ngươi có muốn làm chồng của ta không?”

Quảng Cáo

Nàng nghĩ hắn ta nhất định sẽ vui mừng đồng ý, nhưng mà Thiên Tiếu chỉ sững sờ đứng đó.
Trong đầu Thiên Tiếu hiện tại chỉ nghĩ làm sao để trở thành đệ tử hạch tâm thôi.

Chuyện này tới quá đột ngột khiến hắn ta cảm thấy không chân thực.

Liễu Mị Nhi nhìn ánh mắt của hắn thì rất ngạc nhiên, nhìn khóe môi của hắn nàng biết hắn muốn từ chối, chưa kịp để hắn mở lời nàng liền nói:

“Nếu học đệ đồng ý ta sẽ cho ngươi một tình báo quan trọng, ảnh hưởng rất lớn tới thi tuyển.
Không đồng ý thì chúng ta coi như xong.”

Một đại mỹ nhân tỏ tình, tiểu tử này lại còn tính từ chối, Thiên Tiếu xúc phạm tới lòng tự kiêu của Liễu Mị Nhi.

Tình báo quan trọng, Thiên Tiếu đúng là tính từ chối thật, mục tiêu của hắn là Tây Phương Bất Khả.
Hắn nghĩ rằng nàng ấy sẽ giúp được hắn nhiều hơn, trong tổ đội hắn cần một người ủng hộ, nhưng đã thế này thì phải chịu thôi.

Nửa tiếng sau

Mười vạn người ở trong Bí Cảnh chiến đấu, các chấp sự sẽ quan sát để đánh giá lại khả năng của bọn họ.

Thiên Tiếu bước lên một mỏm đá to giọng:

“Ta tên Thiên Tiếu, tới từ Thiên Vương Tinh, đệ tử của Miêu Thần….”

Mấy người bàn tán

“Miêu Thần là ai? Hay là một cái Hồn Thần ở vi diện dưới.”

“Có cần thiết phải làm màu vậy không.”

Thiên Tiếu ngón tay lướt qua:

“Một mình tao chấp hết.”

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play