“Rốt cuộc tên kia đã phạm tội gì?”

Thiên Tiếu không tưởng tượng ra người kia phạm phải tội gì, hẳn phải là tội nặng lắm mới khiến hai mẹ con các nàng phải đi xa vậy.
Nếu chỉ mỗi vị bộ mặt gia tộc thì biểu hiện của Lý Lạc Thiên không thể nặng nề như vậy, càng không dễ chấp nhận mối quan hệ của bọn họ được.

Lý Nhã Lan nhẹ giọng:

“Ám sát công chúa Cầm Vĩnh Hà, người hiện tại là Thủ Hộ Thần Nhân Loại, nữ hoàng Thanh Long Đế Quốc.
Nếu lúc đó nàng không phải công chúa thì chúng ta cũng không sống đến bây giờ, có điều với thân phận hiện tại của nàng thì chúng ta không nên để lộ ra.”

Lại là Phụng Hậu, hắn phải nghe đến cái tên này quá nhiều rồi, nàng ta hình như có dính dáng đến chuyện năm xưa thì phải.
Tuy nhiên đã lên ngôi nhưng vẫn không truy cùng diệt tận hai mẹ con Lý gia thì tính cách cũng không tệ lắm.

Phụng Hậu đăng cơ thay cho đại ca của mình Thái Tử Cầm Tử Nam, hoàn toàn kế thừa tu vi của cha mình trước khi ngài ấy thăng thiên.
Bỗng dưng từ một người tương đối bình thường lập tức có được tu vi cao ngất trời, đồng thời trở thành hoàng đế đầy quyền lực.

Hắn nghe khá nhiều chuyện về Phụng Hậu, nghe đồn nàng rất độc ác, không hiểu tại sao lại tha cho hai mẹ con Lý gia.
Cũng có thể nàng không có thời gian chấp nhặt với mấy con kiến, nhưng cũng không nên để lộ ra thân phận, biết đâu nàng tức giận lại mang họ ra chém thì phiền phức.

Lý gia tuy vô cùng giàu có nhưng xét về quyền lực thì chẳng có bao nhiêu, loại có tiền này khác xa với Thiên Hà Thương Hội.
Đây có lẽ cũng là lý do Lý Lạc Thiên thấy tình mạng của con gái và cháu gái quan trọng hơn hết mọi thứ, chấp nhận sống xa con cái lâu như vậy đều vì hoàn cảnh mà thôi.

Vì phải tập hợp cùng mọi người nên dọn dẹp xong Thiên Tiếu liền phải về ngay, mọi người cũng không tụ tập lại làm gì.
Tất cả đều tập trung vào việc học thuộc địa hình của Long Thành, cố gắng tự lập ra một kế hoạch hợp lý nhất có thể.

Chuyện mọi người không trao đổi với nhau cũng là có lý do, Cầm Vân Ca sợ mọi người cùng xuất hiện trong một khu vực sẽ đụng độ với nhau.
Để tránh trường hợp như thế xảy ra thì mỗi người nghĩ ra một kế hoạch thì khả năng đụng độ sẽ gần như không xảy ra.

Với lại theo nàng thì mỗi người một kế hoạch sẽ hay hơn, không phải ai cũng có tu vi giống nhau, bị ảnh hưởng bởi người khác họ có thể đưa ra một kế hoạch sai.
Không tận dụng được hết khả năng của mình, thậm chí nghe theo một kế hoạch quá sức, kết quả là bọn họ ngã xuống từ sớm gây ảnh hưởng đến thành tích dẫn đội của nàng.

Thiên Tiếu thì hoàn toàn đồng ý với nàng ấy, nếu xuất hiện ở một khu vực thì người sử dụng vũ khí cận chiến sẽ phản ứng khác người có vũ khí tầm xa.
Tu vi khác nhau cũng sẽ có cách suy xét tình huống khác biệt, huống chi bọn họ còn có đồng đội nữa, ai biết được người kia sẽ như thế nào.

Sáng hôm sau tất cả mọi người tập trung ở phòng ăn của khách sạn, đây là bữa cơm cuối cùng trước khi Thăng Thiên Đài bắt đầu.

Cầm Vân Ca nghiêm túc:

“Luật lẫn hình thức chiến đấu lần này quá rõ ràng, các ngươi đã có chuẩn bị thì những người khác cũng có thể như vậy.
Thiên Hồn học viện người dẫn đội không chỉ có mình ta, ta biết được cái gì thì bọn họ cũng biết như thế, thế nên phải đánh giá tình hình thật kỹ trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì.
Lúc có cơ hội tuyệt đối không được bỏ qua, khi cần trốn tránh thì tuyệt đối phải tỏ ra kiên nhẫn, phải luôn giữ mình có sức chiến đấu trong mọi tình huống.”

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

Đây là những điều cơ bản nàng truyền dạy cho bọn họ, lần này mọi người đều biết được trước thể loại chiến đấu nên tính chiến thuật cũng phải đề cao.
Những người nào có cái đầu đủ to tất nhiên sẽ được đánh giá rất cao, bọn họ nếu có thực lực ổn khả năng cực lớn vào được một ngàn nhóm dẫn đầu.

Phát biểu xong thì nàng lấy ra rất nhiều thẻ bài bắt đầu phát cho từng người một, chúng lúc đầu chỉ là những thẻ ngọc bình thường thôi.
Khi những thẻ ngọc này vào tay thí sinh thì lập tức biến đổi, ngày tháng năm sinh, quê quán, họ tên đều hiển thị rõ ràng kèm theo một chữ để chỉ định khu vực bọn họ sẽ xuất hiện.

Thiên Tiếu xuất hiện chữ Tam, vậy thì khu hắn tham chiến chính là Nam khu, hắn hỏi mấy người trong nhóm xem có ai cùng số với mình không.

Lý Nhã Kỳ lắc đầu:

“Ta chữ Nhị, thuộc về Tây khu.”

Dạ Nguyệt đặt thẻ bài lên bàn:

“Ta cũng là Nhị, thuộc về Tây khu.”

Dạ Yến thì là chữ Nhất nên đương nhiên là Đông khu rồi, nhận được ngọc bài rồi nhưng bọn họ chưa bị triệu hồi quá gấp.
Thay vào đó bọn họ phải chờ cả những nhóm không có dẫn đội, Quỷ Điện và các thế lực khác nhận được ngọc bài đầy đủ thì đúng chín giờ sáng trận chiến mới bắt đầu.

Đi ra ngoài khu vực của khách sạn ngắm nhìn màn tuyết trong lòng hắn vô cùng hỗn độn, trong một thời gian ngắn từ chỉ lo sống khỏe bản thân.
Bây giờ thì hắn nhận được sức mạnh trước kia nằm mơ cũng không nghĩ tới, nhưng cũng nhận trọng trách có thể khiến bất cứ ai phải né tránh.

“Ngươi số mấy?” Thẩm Ngọc cùng anh trai của mình xuất hiện phía sau hắn.

Thiên Tiếu mỉm cười:

“Nam khu, hai người các ngươi ở khu nào?”

Thẩm Ngọc vui hẳn lên:

“Ta cũng Nam khu, nếu có gặp mong ngươi giúp đỡ.”

Anh trai của nàng chính là thanh niên lúc nào cũng vác đại đao sau lưng, hắn vươn tay:

Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —

“Quen biết lâu rồi nhưng chưa chính thức giới thiệu bao giờ, ta tên Thẩm Du đại ca của Thẩm Ngọc.”

Thiên Tiếu bắt tay cười mỉm:

“Thẩm huynh khách sáo rồi.”

Thẩm Du cười đầy hào sảng:

“Ta thật sự rất nể phục ngươi, có thể được tiểu muội của ta khen nhiều như thế, đến ta sống với nó từ bé cũng chưa được khen lần nào.
Với lại hai người thật sự rất có duyên, không chừng lần này có thể tiếp tục chung tổ đội với nhau.”

“Hy vọng như thế, có thể chung tổ đội với người có tu vi cao như Thẩm cô nương, lại còn là đồng đội cũ khả năng được vào học viện của ta sẽ cao hơn một chút.” Hắn tỏ ra cực kỳ khiêm tốn, chưa biết Thăng Thiên Đài lần này sẽ thế nào nên hắn quyết định phải thật khiêm tốn.

Chuyện được cùng tổ đội với Thẩm Ngọc là điều hắn mong muốn, nếu chung một đội ngũ thì không phải lo nàng sẽ phản đối ý kiến của hắn.
Thực ra không phải nàng cũng được, nhưng ít ra cũng nên là người trong những người hắn quen biết, không thì cũng phải biết đến khả năng lên kế hoạch của hắn.

Thực lực của hắn tuy không được cao, nhưng nếu tung hết át chủ bài thì Thiên Tiếu tự tin mình không thua bao nhiêu người cả.
Trong đầu hắn chỉ có một lo lắng duy nhất, giao kèo giữa hắn và Băng Thần, người kia có thể xuất hiện bất cứ khi nào, tuy nhiên hắn mong người ấy xuất hiện càng trễ càng tốt.

Thiên Tiếu vừa nói chuyện cùng hai người vừa quan sát màn tuyết, bỗng hắn thấy ở quán cà phê đối diện có một người mặc áo choàng đang ngồi.
Ở trêи bàn của người này có một viên đá hình Hồ Ly, vừa nhìn thấy nó sắc mặt của Thiên Tiếu kịch biến, trêи trán mồ hôi bắt đầu chảy xuống.

Kẻ mà hắn không muốn phải đối mặt cuối cùng lại xuất hiện ngay tại Thăng Thiên Đài.

“Chết tiệt”

Thẩm Ngọc nhìn theo ánh mắt của Thiên Tiếu ra ngoài đường thì không hiểu có thứ gì khiến thái độ của hắn chuyển biến nhanh vậy.
Hình như cảm nhận có người đang quan sát nên kẻ kia cũng quay sang nhìn, Thiên Tiếu vội vàng né tránh tay nắm lấy tay của Thẩm Ngọc nhanh chóng kéo nàng vào bên trong.

Người kia lại nhấp một ngụm cà phê nóng hổi, viên đá hồ ly biến hóa thành một cái lệnh bài giống như của những người tham gia Thăng Thiên Đài.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play