Một luồng ánh sáng chỉ có Tô Đường nhìn thấy xuất hiện từ đầu ngón tay tiến thẳng vào giữa trán của cậu rồi biến mất.
Ngày 23 tháng 12 năm 2020, tuyết rơi đầy trời.
Lúc Âu Dương Bội Thanh ra ngoài mua sắm đã bắt gặp Đồng Thịnh Chử đang bị tuyết bao phủ, yếu ớt, hấp hối, trên người đầy rẫy miệng vết thương.
Đồng Thịnh Chử chỉ là một đứa trẻ mới ba, bốn tuổi, Âu Dương Bội Thanh tâm địa thiện lương, cực kì yêu thích trẻ con. Tuy rằng không biết Đồng Thịnh Chử đã gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn bé con đáng thương thê thảm như vậy, bà không một chút do dự mang Đồng Thịnh Chử về mái ấm Hạnh Phúc, tự thân tìm mọi cách chăm sóc bé.
Đương lúc vừa chăm sóc Đồng Thịnh Chử, bà cũng không ngại cực khổ chạy khắp nơi tìm kiếm cha mẹ của bé con. Chính là dù đã qua hơn một tháng cũng không hề có kết quả. Bà cân nhắc một hồi lâu, sau đó hỏi qua ý của Đồng Thịnh Chử, cuối cùng quyết định thu lưu bé con ở lại.
Từ đó, Đồng Thịnh Chử trở thành một thành viên trong mái ấm Hạnh Phúc.
Chồng của Âu Dương Bội Thanh đã thành lập cô nhi viện này dưới danh nghĩa tư nhân. Đa số những chi tiêu trong mái ấm một phần dựa vào thu nhập từ công ty của chồng bà, phần còn lại đều nhờ những mạnh thường quân lương thiện quyên góp ủng hộ.
Với tính cách của Âu Dương Bội Thanh, những nhân viên công tác ở mái ấm Hạnh Phúc đều là tự tay bà kiểm tra, lựa chọn những người nhiệt tình thực sự yêu thích công việc thiện nguyện, yêu thích chăm sóc trẻ em. Chính vì vậy mái ấm này giống như tên của nó, là một gia đình ấm áp hạnh phúc.
Ít nhất mặt ngoài là như thế.
Một nơi có quá nhiều người sẽ có mâu thuẫn, mái ấm này cũng không ngoại lệ.
Bọn trẻ được mái ấm thu lưu bởi vì đủ loại nguyên nhân cùng hoàn cảnh, tâm tư đều rất mẫn cảm và đôi lúc phản nghịch.
Trước mặt viện trưởng Âu Dương Bội Thanh, họ vĩnh viễn đều là những đứa trẻ nhu thuận nghe lời, nhưng sau lưng lại lén lút khi dễ những người nhỏ yếu hơn, đánh nhau ẩu đả thậm chí cướp đoạt đồ ăn mà không hề nương tay.
Đồng Thịnh Chử ăn không ít khổ.
Thời điểm Âu Dương Bội Thanh giúp đỡ Đồng Thịnh Chử tìm kiếm người thân từng hỏi qua tình huống của bé. Nhưng Đồng Thịnh Chử một hỏi ba không biết, chỉ nhớ được tên của mình, kết hợp với hoàn cảnh lúc bà nhặt được bé con, Âu Dương Bội Thanh liền cho rằng bé bị đám người buôn lậu lừa bán nhưng may mắn thoát thân. Cứ như vậy bà não bổ quá khứ bi thảm của hắn, hơn nữa Đồng Thịnh Chử gương mặt xinh đẹp, tính tình lại hiểu chuyện khiến người khác đau lòng. Bà phá lệ chiếu cố bé nhiều hơn,
Cảnh này đập vào mắt những đứa trẻ khác.
Bọn chúng thường xuyên thừa dịp không có người lớn liền tìm Đồng Thịnh Chử gây phiền toái, khi thì cướp đồ ăn, hoặc là đánh những nơi được che chắn dưới lớp quần áo, đánh xong còn uy hiếp không cho mách lẻo.
Đồng Thịnh Chử cũng là một đứa trẻ bướng bỉnh. Từ khi còn nhỏ bé đã sớm bị giáo huấn chỉ khi mình thật sự nắm được sức mạnh trong tay mới là kẻ chiến thắng. Hơn nữa bé hiểu rõ cho dù nói ra thì viện trưởng và các cô chú cũng không thể bảo vệ bé mãi được, chỉ có cách tự mình mạnh mẽ đứng lên, chỉ cần bé mạnh hơn những kẻ đó sẽ không dám đụng tới.
Qua mỗi lần đánh nhau, Đồng Thịnh Chử đánh càng ngoan độc. Chiêu thức đánh nhau cũng ngày càng nhiều, bé liều mạng đánh như không muốn sống nữa, dần dần những kẻ kia cũng không dám tìm đến gây chuyện.
Tuy rằng không ai gây sự nhưng cũng chẳng ai chịu chơi với bé. Đồng Thịnh Chử không thèm để ý, mỗi ngày đều ngồi ngốc một mình.
Không một ai biết bé có cô độc hay không, mà chính bản thân bé cũng không biết.
Chỉ có Âu Dương Bội Thanh cố gắng giúp bé hòa đồng với bạn bè nhưng không hiệu quả. Đồng Thịnh Chử cứ như vậy sống trong mái ấm, thỉnh thoảng xảy ra một chút xung đột, nhưng rồi đâu lại vào đấy, không ảnh hưởng tới việc Âu Dương Bội Thanh cố gắng giúp đỡ bé.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn ngủi không đủ, thời điểm Đồng Thịnh Chử bảy tuổi bị người khác chú ý. Người đó chính là chồng của Âu Dương Bội Thanh, tên Lý Văn Bân, là một tên thương nhân hám lợi.
Ban đầu gã giúp thành lập cô nhi viện một là để vợ gã vui vẻ, hai là xây dựng một hình tượng hoàn hảo. Sau này để có cơ hội tiếp xúc với những người ở vị trí cao gã bắt đầu lợi dụng những đứa trẻ trong cô nhi viện.
Những đứa nhỏ ngây thơ đối với sự tình của người lớn lờ mờ không hiểu, hơn nữa Lý Văn Bân chuyên chọn những đứa nhát gan, sau đó cưỡng ép đe dọa, Âu Dương Bội Thanh lại vô cùng tín nhiệm Lý Văn Bân nên hành vi của gã không hề bại lộ.
Bộ dáng Đồng Thịnh Chử đặt giữa một đám nhóc con tuyệt đối là cực phẩm. Đã từng có rất nhiều gia đình đến xin con nuôi ánh mắt đầu tiên đều chú ý đến bé, muốn đem bé về nuôi, nhưng Đồng Thịnh Chử không hề mở miệng nói chuyện nên vẫn luôn ở lại cô nhi viện.
Đồng Thịnh Chử là đứa trẻ tốt nhất nhưng cũng khó nhất ở đây.
Âu Dương Bội Thanh lại cực kì để ý bé, mặc dù ngoại hình Đồng Thịnh Chử xuất sắc, Lý Văn Bân vẫn chưa có dịp động tay.
Đồng Thịnh Chử trưởng thành sớm, hơn nữa còn rất nhạy bén. Một lần bị Lý Văn Bân lừa gạt đi trên đường nhận thấy có điều không đúng liền tìm cơ hội bỏ chạy.
Ban đầu Đồng Thịnh Chử nghĩ đến thân phận của Lý Văn Bân, dự định không bao giờ quay lại cô nhi viện nữa. Nhưng suy nghĩ vừa với chớm nở, bé lại nhớ tới Âu Dương Bội Thanh đã chăm sóc mình mấy năm nay.
Vì thế Đồng Thịnh Chử khẽ cắn môi, tránh né truy bắt của Lý Văn Bân và đồng bọn, lặng lẽ quay về mái ấm.
Từ trước tới giờ bé luôn lạnh lùng, nhưng phút cuối vẫn lựa chọn tin tưởng Âu Dương Bội Thanh, quyết định ở lại bảo vệ ngôi nhà mà bà luôn trân trọng.
Đồng Thịnh Chử chân ngắn, lúc chạy về đến nơi đã là nửa đêm. Tưởng phải tìm được Âu Dương Bội Thanh nhưng thật không ngờ Lý Văn Bân đã ở trong ôm cây đợi thỏ, mục đích tìm bắt bé. Gã còn đưa vợ đi đâu đó để tránh mặt.
Mái ấm ban đêm thật an tĩnh, mấy đứa trẻ và nhân viên công tác đều đã ngủ say. Bảo vệ cũng đổi thành người của Lý Văn Bân, Đồng Thịnh Chử tứ cố vô thân hoảng quá chỉ kịp trốn vào phòng bếp.
Bé rất nhanh bị Lý Văn Bân tìm được, vì mạng sống, bé quyết định chống cự, đem tất cả chén đĩa, đồ vật đập xuống đất.
Nhưng rốt cuộc sức lực của một đứa trẻ cũng không bằng người đàn ông trưởng thành, rất nhanh đã đuối sức chịu không nổi. Bé cắn răng không chịu thua, biết rõ chuyện rơi vào tay Lý Văn Bân chỉ là vấn đề thời gian.
Đồng Thịnh Chử hoặc là không làm, đã làm thì phải đến cùng. Nắm trong tay một cái bật lửa vừa tìm được, bắt đầu châm.
Lửa rất nhanh bùng lên, Lý Văn Bân luống cuống muốn chạy ra ngoài nhưng Đồng Thịnh Chử vẫn luôn quấn lấy không cho gã chạy.
Lửa càng lúc càng lớn, có xu thế lan rộng ra xung quanh. Những nhân viên công tác trong mái ấm lập tức phát hiện, bọn họ bừng tỉnh đem bọn nhỏ đánh thức rồi dắt chúng ra sân thể dục.
Âu Dương Bội Thanh không biết vì sao đột nhiên về tới. Bà nghe âm thanh quen thuộc truyền ra từ phía phòng bếp. Bà không dám nghĩ ngợi nhiều liền lập tức vọt vào, ôm Đồng Thịnh Chử đang hôn mê ra ngoài, sau đó lại cắn răng đi vào tìm cách cứu người chồng đang bị tủ đồ đè lên. Chính là khi bà bước vào trong biển lửa thì đã không còn trở ra nữa.
Mà sau đó, Đồng Thịnh Chử cũng không biết tung tích.
"Tích tích"
Những hình ảnh hiện lên trong đầu Tô Đường, cậu xúc động nhưng lại càng phẫn nộ hơn.
Đời trước phần lớn thời gian cậu đều sống trong bệnh viện, vì thế mà người thân luôn nâng niu trân trọng cậu. Cậu cũng từng được tiếp xúc qua một ít kịch truyền hình và tiểu thuyết cẩu huyết.
Luồng sáng lúc nãy không chỉ cho cậu nhìn thấy hình ảnh mà còn khiến cậu như hòa mình vào trong đó, mãnh liệt đánh sâu vào cảm xúc của cậu.
Viện trưởng thiện lương hi sinh làm cậu cảm động khổ sở, còn Lý Văn Bân độc ác ghê tởm khiến cậu phẫn nộ, cả thế giới đều phẫn nộ.
Lan Tĩnh không chỉ đem theo một mình Tô Đường mà còn có tài xế lái xe và trợ lý, cùng một xe đẩy chứa quà để tặng cho bọn nhỏ vui vẻ. .
Truyện FullTrợ lý cùng với tài xế sẽ phụ giúp đem quà vào, Lan Tĩnh cùng viện trưởng dự định tiến lên hỗ trợ liền nghe thấy âm thanh Tô Đường mềm mại khóc.
Lan Tĩnh giật mình, cúi đầu nhìn con trai gương mặt đỏ bừng nắm chặt tay mình.
Đặc biệt là đôi mắt, đỏ rực kinh người, nước mắt trong suốt không ngừng chảy ra từ cặp mắt xinh đẹp.
"Đường Đường, con làm sao vậy?" Lan Tĩnh gấp rút hoảng loạn hỏi.
Con trai của cô từ khi sinh ra tới bây giờ chưa từng khóc đến như vậy. Khi còn bé lúc chưa biết nói, dù đói bụng hay có nhu cầu vệ sinh cũng chỉ gào khan cổ họng kêu vài tiếng cho người lớn chú ý, rồi lại an tĩnh như thường.
Đây là lần đầu tiên Lan Tĩnh nhìn thấy Tô Đường rơi nước mắt.
Lại khóc mãnh liệt như vậy a.
Lan Tĩnh theo bản năng cho rằng Tô Đường xảy ra vấn đề lớn, cô kích động quỳ gối trước mặt Tô Đường, kiểm tra cậu từ trên xuống dưới, vội vàng nói "Đường Đường, chỗ nào không khỏe nói mẹ nghe, đừng sợ, mẹ ở đây."
Âm thanh kích động của Lan Tĩnh kéo tâm trí đang bị ảnh hưởng của Tô Đường trở về. Trên mặt cậu ướt sũng nước mắt, không cần sờ lên mặt cũng cảm nhận được.
Tô Đường một bên cảm thấy mình tự nhiên khóc lóc trước mặt mọi người thật xấu hổ, một bên còn đang suy nghĩ Lý Văn Bân là một kẻ xấu xa,...Không ít những đứa trẻ đã bị gã làm hại, thậm chí cả viện trưởng Âu Dương. Thế là cậu lại khóc lên làm Lan Tĩnh lo lắng.
Tô Đường phẫn nộ nắm chặt bàn tay, hướng về phía Lan Tĩnh căm giận nói: "Mẹ, con không sao! Con muốn tiêu diệt người xấu!"