Vương Nhất Bác sẽ mãi mãi nhớ kỹ khung cảnh buổi chiều, Tiêu Chiến ngồi trong biển hoa đỗ quyên ấy, góc áo anh được gió xuân nhẹ vén lên, anh lặng lẽ vẽ biển hoa trước mặt.

Vương Nhất Bác tự cảm thấy mình không phải người xem trọng vẻ bề ngoại, nhưng trong nháy mắt ấy, cậu cũng bị Tiêu Chiến câu mất linh hồn bé nhỏ. Sắc đẹp ở trước mắt, Vương Nhất Bác cũng không cân nhắc quá nhiều, lặng lẽ đi lên nói với bức tranh kia: "Đẹp thật đấy."

Tiêu Chiến không get được ý trong lời Vương Nhất Bác, quay đầu lại cho cậu một nụ cười tười, nói: "Cảm ơn." Nói xong liền tiếp tục cầm bút vẽ bức tranh anh còn chưa hoàn thành. Vương Nhất Bác vì thế lại nói thêm một câu nữa, "Em bảo là người cơ."

Tiêu Chiến ngạc nhiên đến rơi cả bút, đầu quay sang mang một vẻ nghi ngờ nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác rất vừa lòng với phản ứng của anh, vươn tay ra, "Chào anh, em tên là Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến do dự vươn tay, "Tiêu Chiến."

Sau ngày hôm đó, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dần dần quen nhau, khi Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác nhỏ hơn mình những 6 tuổi, anh lại lần nữa cảm thấy mình già, Vương Nhất Bác lại nói, "A Chiến không già chút nào, trẻ lắm, tuổi tác không phải là khoảng cách giữa chúng ta."

Tiêu Chiến cứ như thế ngã vào vòng tay của cậu niên hạ Vương Nhất Bác, liên tục biến đổi giữa sói con và cún con.

Vương Nhất Bác nhớ rõ cái ngày mà cậu và Tiêu Chiến tỏ rõ lòng nhau, tựa như một người lạc đường giữa rừng rậm, rốt cuộc cũng tìm thấy lối ra.

Tìm thấy được ánh trăng sáng sau khi mây tan, Tiêu Chiến sau này hình dung Vương Nhất Bác như thế đấy.

Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ lần đầu tiên cậu và Tiêu Chiến hôn nhau. Đó là kết quả một lần kích động. Lần đó Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha trong nhà Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến lại chỉ chú ý đến bản thiết kế của mình làm ngơ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không vui, dùng đôi mắt quét toàn thân Tiêu Chiến một lượt, cuối cùng đi đến trước mặt Tiêu Chiến, nâng đầu anh lên, dưới sự kinh ngạc của Tiêu Chiến mà hôn xuống, còn Tiêu Chiến của chúng ta, lại một lần nữa hy sinh bút vẽ của mình.

Bây giờ Vương Nhất Bác nhớ lại nụ hôn ấy, vẫn còn cảm thấy ngọt ngào.

Mà Tiêu Chiến cũng chưa bao giờ nói cho Vương Nhất Bác biết, đêm ấy tay cầm bút vẽ của anh đều run rẩy, không phải cố ý làm ngơ cậu, mà là căng thẳng ngại ngùng không biết phải giao lưu với cậu thế nào. Chỉ có thể vẽ tranh để làm giảm sự căng thẳng, mà Vương Nhất Bác hôn xuống, khiến anh thoáng cái liền bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác chính là thuốc của Tiêu Chiến.

Lý Nham nhìn Vương Nhất Bác cười ngây ngốc trước mắt, có một cảm giác xót xa. Dường như một kẻ lữ khách đã đi hết nửa, rốt cuộc cũng về được đến quê nhà, nhưng quê nhà của cậu đã sớm không còn nữa rồi.

Cậu không bao giờ có nhà để về nữa.

Vương Nhất Bác cười cười, một giọt nước mặt rơi xuống khoé mắt. Cậu vội dùng tay quệt đi, thu lại ý cười, khôi phục bộ dáng không để tâm đến bất cứ thứ gì như trước.

Hít sâu một hơi, cậu đứng lên khỏi bàn đá, buông nước xuống, nói với Lý Nam, "Cậu cứ tự nhiên đi, tôi đi trồng hoa."

Lý Nham nhìn bóng dáng cô đơn của Vương Nhất Bác, muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì. Lý Nham cứ muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhìn Vương Nhất Bác ngồi xổm trên đất, máy móc mà trồng từng gốc, từng gốc hải đường.

Giống như thể, trồng hải đường xong, cái người muốn nhìn thấy biển hoa hải đường ấy sẽ trở về.

Lý Nham biết mình không ngăn được Vương Nhất Bác, cậu vẫn luôn là một người bướng bỉnh, chuyện đã quyết định thì sẽ phải làm đến cùng, cậu hơi thở dài, đứng dậy rời đi. Lúc đẩy hàng rào ra, đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác, nghiêm túc mà nói, "Vương Nhất Bác, con đường của cậu còn rất dài. Mấy ngày nữa tôi lại đến thăm cậu." Nói xong, xoay người rời đi.

Vương Nhất Bác làm như mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ trồng từng gốc hoa của mình. Dòng thời gian đan xen, bóng dáng Vương Nhất Bác cố chấp trồng hoa đè lên bóng dáng cái người mấy tháng trước cũng cố chấp viết nguyên liệu nấu ăn lên từng tờ giấy nhớ.

Đều là người cố chấp như nhau.

Trước khi mặt trời lặn, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng trồng xong gốc cây cuối cùng. Cậu đứng lên, vui mừng cười, khom lưng cầm cái rổ lên, chuẩn bị vào nhà. Vừa cẩm rổ, cậu liền thấy một cái bình thuỷ tinh trên mặt đất.

Vương Nhất Bác sửng sốt vài giây, thong thả ngồi xổm xuống, cầm lấy cái bình kia, do dự mở nắp nhìn vào bên trong. Trong đó có một cuộn giấy, cậu lật cái bình xuống, lắc vài cái, tờ giấy hơi ố vàng kia trượt ra. Vương Nhất Bác vội nhặt lên, dùng tay lau đi bùn mới dính vào, cẩn thận mà mở ra. Nhìn thấy nội dung bên trong, Vương Nhất Bác đầu tiên là cười lên, sau đó lại dứt khoát ngồi thẳng xuống đất, cầm lấy tờ giấy kia úp vào lồng ngực, như thể muốn dung nhập cả vào cơ thể mình. Cuối cùng cậu cũng cười đến mệt, nằm thẳng lên đất, tuỳ ý để bùn đất dính lên tóc, lên quần áo.

Không biết từ khi nào, cười đã biến thành khóc, nước mắt lẫn vào bùn, bùn dính lên mặt, cậu quay đầu đi, nhìn hải đường vừa mới trồng, vươn tay trái ra. Sắp đến lúc chạm vào cánh hoa thì lại thu về, lại quay đầu đi, cuộn tròn cả người, khóc thành tiếng. Rồi lại cẩn thận làm sao, không để tờ giấy kia dính bùn đất, dính nước mắt. Cả trời đất chỉ còn lại một mình cậu.

Ngày hôm sau khi Lý Nham đến, Vương Nhất Bác đang tưới nước cho hoa trong vườn, chỉ có lúc đó, Vương Nhất Bác mới đang sống.

Lý Nham đẩy hàng rào, đi thẳng vào đình ngồi, cứ lẳng lặng nhìn Vương Nhất Bác tưới nước như thế.

Vương Nhất Bác bỏ thùng tưới xuống, đi vào trong nhà, chốc lát sau, lấy bộ dụng cụ vẽ tranh mà Tiêu Chiến thường vẽ ra. Cậu ngồi trong sân, đối diện với hải đường trước mặt, đưa lưng về phía Lý Nham, bắt đầu vẽ tranh.

Lý Nham lần đầu tiên biết được, Vương Nhất Bác cũng biết vẽ.

Lý Nham đi đến sau lưng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mở miệng. "Là Tiêu Chiến dạy tôi vẽ, tôi thích xe motor, bức vẽ đầu tiên mà anh ấy dạy tôi là vẽ motor. Hơn hai năm qua, anh ấy vẫn luôn dạy tôi vẽ, nhưng tôi chưa từng vẽ bức nào cho anh ấy cả."

Lý Nham nhìn Vương Nhất Bác thuần thục đưa bút, hẳn là thường xuyên vẽ.

Lý Nham nhìn trạng thái của Vương Nhất Bác, nghĩ thầm biết vẽ cũng tốt, cậu cũng chỉ có việc đi ngang qua thì ghé vào xem, nếu đã vậy thì cậu lại đi thôi.

Sau khi cậu rời đi, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn hướng Lý Nham đi, mấp máp môi muốn nói gì đó, nhưng lại vẫn không nói ra.

Quá trình Vương Nhất Bác vẽ hoa cũng coi như thuận lợi, nhưng đến lúc vẽ Tiêu Chiến, cậu liền dừng bút, bởi vì cậu không biết Tiêu Chiến sẽ dùng biểu cảm thế nào để đối diện với vườn hải đường này. Chắc là vui vẻ nhỉ. Vương Nhất Bác cầm lấy bút vẽ hình dáng, Tiêu Chiến trong tưởng tượng cười với mình, từng nét hiện lên trên giấy.

Vẽ xong, Vương Nhất Bác nắm lấy giấy vẽ, nhìn kỹ vài phút, đột nhiên lại khóc.

Bởi vì cậu vẽ Tiêu Chiến cười miễn cưỡng quá, khi ấy anh đã khổ sở đến vậy rồi, tại sao mình lại cảm thấy anh cười thật lòng cơ chứ, sao mình lại không nhận ra chứ.

Tiêu Chiến đã đau lắm rồi, nhưng chỉ vì để mày yên tâm mà miễn cưỡng cười vui lâu đến vậy, nhưng sao mày lại không phát hiện ra, Vương Nhất Bác, sao mày có thể làm thế được, Vương Nhất Bác, mày không phải người.

Vương Nhất Bác khóc mà lấy tờ giấy cậu tìm thấy trong bình ngày hôm qua ra, trên giấy vẽ dáng vẻ Vương Nhất Bác trong biển hoa đỗ quyên của mấy năm trước. Nhìn chữ đề bên dưới, là ngày mà Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gặp nhau lần đầu tiên.

Tiêu Chiến, anh... đối với em, là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?

Vương Nhất Bác sửng sốt, như phát điên mà chạy vào nhà, mở cửa tủ lạnh, nhìn trong tủ lạnh đầy giấy nhớ, cậu nhẹ nhàng xé một tờ xuống, "Em không ăn cay, thế nên những thứ này đều là món không cần cay cũng ngon."

Lại xé một tờ nữa, "Khoai tây nhất định phải nấu lâu một chút thì mới ăn được."

Hai tờ, ba tờ tiếp theo, đều là "Ăn xong những món này, Nhất Bác, em phải ra ngoài đi nhé."

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nhớ về Tiêu Chiến của một tháng cuối cùng.

Khi đó Tiêu Chiến đã yếu lắm rồi. Bởi vì phải chữa bệnh bằng hoá chất, tóc của anh đã sớm rụng, thế nên ngày nào anh cũng đội mũ. Khối u đã bắt đầu đè vào dây thần kinh thị giác, anh lúc thì nhìn thấy lúc lại chẳng thấy gì. Khi không nhìn được, anh sẽ ngồi yên trên giường đợi Vương Nhất Bác về nhà. Khi nhìn được, anh liền bắt đầu vẽ tranh, vẽ Vương Nhất Bác, vẽ lúc cậu vui vẻ, khổ sở, ghen tuông.

Có đôi khi, Tiêu Chiến sẽ cảm thấy mình sắp quên mất Vương Nhất Bác rồi. Đến cả chuyện vừa mới làm một giây trước anh cũng không nhớ ra. Chỉ cần anh cố nghĩ, đầu liền đau muốn nứt ra. Khi Vương Nhất Bác không ở nhà, Tiêu Chiến ngày nào cũng vẽ Vương Nhất Bác không ngừng, anh sợ, anh sợ anh sẽ không nhớ được Vương Nhất Bác. Đầu đau đến nứt cũng không bằng đau thấu tim gan.

Tiêu Chiến đã hiếm khi ăn gì nữa rồi, không phải là anh không ăn, mà cứ ăn lại nôn ra, nôn đến mức chẳng còn gì hết. Ban đêm khi Vương Nhất Bác ôm anh ngủ, xương cốt trên người đã cộm tay. Bởi vì bệnh tật, khoảng thời gian cuối cùng của Tiêu Chiến đã bị tra tấn đến không còn hình người.

Khi thức dậy rửa mặt, Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ không ra người không ra quỷ của người trong gương, chán ghét nhưng lại bất lực. Nước mắt ứa ra.

Mà Vương Nhất Bác ở sau lưng nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, "Anh không xấu, anh không xấu chút nào, anh là A Chiến đẹp nhất của em."

"Nhất Bác, bỏ đi, anh không chữa nữa." Tiêu Chiến khó khăn mở miệng.

Vương Nhất Bác vùi mặt vào cổ Tiêu Chiến, thật lâu sau mới trả lời: "Được."

Tiêu Chiến cảm giác được cổ mình bắt đầu ướt, mà anh lại chẳng thể làm gì cả.

Nửa tháng cuối cùng, Tiêu Chiến từ bỏ trị liệu, Vương Nhất Bác cũng buông bỏ công việc, mỗi ngày ở nhà cùng Tiêu Chiến, bây giờ cậu không dám rời xa Tiêu Chiến một bước nào. Bởi vì anh càng ngày càng không nhìn thấy gì nữa.

Lần trước nấu nước cho Vương Nhất Bác pha trà, đến lúc đổ nước mắt lại nhìn không rõ, làm bỏng tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tự trách hồi lâu, cuối cùng trực tiếp ném cả ấm nước đi.

Rồi đến lúc Tiêu Chiến nhìn được, anh lại kéo Vương Nhất Bác đi siêu thị, mua một đống đồ có thể bảo quản lâu, từng chút nhét đầy tủ lạnh, Vương Nhất Bác chỉ nhìn, cậu không nói được gì cả. Bác sĩ nói, Tiêu Chiến đã sắp không ổn rồi.

Đợi đến tối, Tiêu Chiến chờ Vương Nhất Bác ngủ, lén xuống giường, viết lên từng tờ giấy nhớ, mãi đến lúc dán đầy tủ lạnh, anh mới dừng bút. Không phải Vương Nhất Bác không biết, nhưng cậu vẫn chẳng nói được gì.

Cũng không thể nói là, A Chiến, anh đừng viết nữa, anh không cần lãng phí thời gian vào những việc này được. Cậu chỉ nhìn Tiêu Chiến viết, yên lặng trở về phòng, xét thêm một tờ trên cuốn lịch càng ngày càng mỏng.

Tiêu Chiến lại một lần nữa ngất xỉu ở nhà, khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh nghe thấy bác sĩ nói với Vương Nhất Bác, "Không còn mấy ngày nữa, muốn ăn gì thì ăn, muốn gặp ai thì gặp đi."

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Xoay người lại thấy Tiêu Chiến đã tỉnh, nhanh chóng người lên, "Tỉnh rồi à? Bác sĩ bảo anh sắp khoẻ rồi."

Tiêu Chiến đeo mặt nạ dưỡng khí, hai mắt không có tiêu cự, nói với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, em đừng gạt anh nữa, Nhất Bác, chúng ta về nhà đi."

Nhất Bác, chúng ta về nhà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play