Bên trong xe yên tĩnh một lúc.


"Diệp Quan." Thịnh Như Khởi nghiêng đầu nhìn Diệp Quan, hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm chỉnh nói: "Nếu như cậu có cảm giác với cô bé kia thì tôi thấy cậu nên thử một chút."

Đề tài lại chuyển đến Hạ An.

Có cảm giác??

Diệp Quan cũng không nhớ bao lâu rồi mình không nghĩ vấn đề này, chứ đừng nói chi đối phương còn nhỏ hơn cô gần mười tuổi. Tay cầm vô lăng nhìn cảnh đêm phía trước, nghiêm túc lái xe.

Thịnh Như Khởi nghiêm túc được ba giây: "Chậc, cỏ non rất có mùi vị đó."

Diệp Quan chỉ nghe chứ không để tâm tới.

"Không lẽ cậu muốn một mình cả đời à?"

"Một mình rất tốt."

Câu này Diệp Quan đã nói rất nhiều lần, trên thực tế cô cũng cảm thấy như vậy, nếu không tìm được người thích hợp thì cứ ở một mình, nhiều năm qua cũng như vậy, cô sớm đã quen.

Thịnh Như Khởi nghiêng mặt nhìn Diệp Quan, đánh giá một hồi sau đó quay đầu nhìn kính chắn gió. Nàng biết rõ có một số việc Diệp Quan không muốn nhắc tới, nhưng vẫn nhịn không được nói ra: "Có phải vẫn chưa quên được người kia?"

Chuyển cũ xa xưa lại bị đề cập. 

"Không phải." Tâm tình Diệp Quan bình thản, không chút dao động hay áy náy, bởi vì Thịnh Như Khởi đã hỏi câu này mấy lần.

"Vật tại sao..." Thịnh Như Khởi không nghĩ ra được lý do khác, tại sao đời sống tình cảm của Diệp Quan vẫn như vậy, tại sao không chịu bắt đầu một đoạn tình cảm mới.

"Đang lái xe, yên lặng một chút." Diệp Quan ngăn lại Thịnh Như Khởi.

Thịnh Như Khởi nghe theo im lặng, phàm là chuyện gì Diệp Quan không muốn nói tới, có hỏi đi hỏi lại cũng không có kết quả gì. Tuy là bạn thân nhất của Diệp Quan nhưng Thịnh Như Khởi cũng thấy mình không hiểu rõ đối phương.

Thịnh Như Khởi quay đầu, nhìn ra cửa sổ. Chuyện cũ xông lên đầu, nhất thời phiền lòng.

Nếu như năm đó không phải tại mình thì Diệp  Quan sẽ không như bây giờ.

...

Màn đêm thăm thẳm, ô tô ngừng lại ở gara. Cũng như ngày thường, Diệp Quan một mình về nhà.

Diệp Vãn đã tắm xong, mặc áo ngủ ngồi trên tràng kỷ xem phim hoạt hình, dì Chu cũng ở bên cạnh.

Chỉ thấy một mình Diệp Quan, ánh mắt Diệp Vãn âm u, trẻ con không giống người lớn, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.

Diệp Quan cởi áo khoác, để đại trên tràng kỷ.

"Mẹ tiểu Hạ đâu rồi mẹ?"

"Không phải đã nói với con là mấy ngày nữa mới về sao." Diệp Quan sờ sờ đầu Diệp Vãn: "Ngủ sớm một chút."

Nho nhỏ chờ mong bị tiêu diệt, tuy Hạ An đã gọi nói hôm này không về, nhưng Diệp Vãn vẫn hi vọng Diệp Quan có thể dẫn Hạ An trở lại.

Diệp Vãn muốn cáu kỉnh, lại cảm giác mình không hiểu chuyện, chỉ dành kiềm nén lại, khó chịu trong lòng nên lạnh nhạt với Diệp Quan, bé con ôm lấy gấu bông chậm rì rì trở về phòng ngủ.

"Vãn Vãn tức giận rồi." Dì Chu cười nói: "Dì đi dỗ nó."

"Con đi được rồi, dì ngủ sớm đi."

Tắm rửa xong Diệp Quan không về phòng mình mà đến phòng Diệp Vãn, tiểu gia hoả không cao hứng, bình thường nếu là cùng nhau ngủ thì sẽ vui vẻ đến nhảy cẩng lên.

"Vãn Vãn." Diệp Quan nằm xuống giường, Diệp Vãn quay lưng về phía cô: "Sao lại không vui?"

"Không có không vui." 

Hai chữ không vui đều viết hết lên mặt, Diệp Quan khẽ vuốt tóc tiểu gia hoả, bộ dạng ngang ngược này sao lại giống người kia như vậy?

Diệp Quan liếc nhìn bên kia giường trống rỗng.

Thường ngày chỗ đó là chỗ ngủ của Hạ An.

Hạ An không về nhà mỗi ngày, nhưng mỗi lần nàng đến thì Diệp Vãn sẽ lại quấn quýt đòi ngủ cùng với hai người.

Diệp Quan nhìn gấu bông, đột nhiên nhớ tới đêm đó Hạ An và Diệp Vãn đùa giỡn, dáng vẻ tươi cười của một lớn một nhỏ. Lớn đến như vậy còn có thể cùng một đứa bé đùa quên đất trời, khó trách Diệp Vãn yêu thích nàng.

Bởi vì Hạ An xuất hiện, căn nhà này liền trở nên hoàn chỉnh hơn. Diệp Vãn càng lúc càng lúc thích cười, tinh thần bà Lương mỗi lúc mỗi tốt.

Những thay đổi này Diệp Quan đều thấy.

Nhiều năm trước đây Diệp Quan cũng từng có những suy nghĩ về cuộc sống như bao người. Gặp được người thích hợp, đúng thời điểm kết hôn, có thêm một đứa nhỏ đáng yêu, người nhà vui vẻ, an ổn và bình yên.

Chỉ là hiện thực và suy nghĩ khác nhau như trời và vực 

Nhiều năm sau Diệp Quan lại cảm thấy, mình thích hợp ở một mình hơn.

Thời gian tí tách, giấc ngủ tìm về.

"Mẹ~" nằm một lúc, Diệp Vãn xoay người về phía Diệp Quan, mềm giọng hỏi: "Có phải mẹ ăn hiếp mẹ tiểu Hạ không? Tại sao mẹ tiểu Hạ không chịu về nhà vậy?"

"Mẹ tiểu Hạ bận." Diệp Quan chỉ có thể giải thích qua loa.

"Khẳng định là mẹ chọc mẹ tiểu Hạ giận rồi." Diệp Vãn nói chắc như đinh đóng cột, ở trong lòng Diệp Vãn, Hạ An là tốt đẹp nhất thế giới này. Khi bé con tức giận cũng muốn có người dỗ dành nên quấn quýt nói với Diệp Quan: "Mẹ dỗ dỗ mẹ tiểu Hạ đi, mẹ tiểu Hạ sẽ không giận nữa." 

"Không có tức giận, mấy ngày nữa mẹ tiểu Hạ sẽ về."

"Không muốn mà " Diệp Vãn kiên trì nói: "Ngày mai mẹ đón mẹ tiểu Hạ về đi."

"Nghe lời."

Diệp Vãn bĩu môi, nói: "con đi méc bà cố, nói mẹ ăn hiếp mẹ tiểu Hạ."

Diệp Quan bất đắc dĩ xoa xoa đầu Diệp Vãn: "Ngủ thôi".

...

Vẫn là một ngày bận rộn, thời gian cơm trưa mọi người vì tiết kiệm thời gian đều ăn ở căng tin, từng người bước đi đều mang theo gió 

Hạ An bưng khay đồ ăn, ngồi đối diện Kha Nhược Sơ.

Kha Nhược Sơ gắp thức ăn nhưng không đưa lên miệng, ngây ngây ngốc ngốc, tâm tình không yên

Gần đây Hạ An nhìn thấy cô rầu rĩ không vui, còn tưởng cô bị khoa cấp cứu dằn vặt, nhưng từ khi chuyển từ khoa cấp cứu đến nội khoa tiêu hoá vẫn là bộ dạng này: "Thoát khỏi khoa cấp cứu còn không vui sao?"

"Vui chứ, cuối cùng cũng được thoát." Kha Nhược Sơ hoàn hồn đáp: "khoa cậu bận không? Lão sư dễ nói chuyện không? Lão sư bên tớ dữ muốn chết..."

"Cũng được." Cuối tháng mười, Hạ An từ khoa nội chuyển sang khoa ngoại.

Ngoại khoa bận hơn nội khoa rất nhiều, nhưng với người có lý tưởng là bác sĩ ngoại khoa như Hạ An mà nói thì đây là cơ hội rèn luyện rất tốt, lão sư rất quan tâm nàng, thường xuyên cho nàng cơ hội quan sát.

"Ngoại khoa nhất định rất bận. Tớ thật sự khâm phục cậu, trước giờ chưa từng nói mệt."

"Nói mệt thì sẽ không mệt hả?"

Chỉ là nàng không quen oán giận.

Kha Nhược Sơ không biết nên nói gì, cô hi vọng Hạ An có thể ở trước mặt mình nói mệt mỏi, hi vọng Hạ An ở trước mặt cô yếu thế, như vậy thì cô sẽ có cơ hội an ủi nàng, tới gần nàng. Nhưng Hạ An trước sau vẫn luôn cậy mạnh, dù trời có sập cũng có thể một mình chống đỡ.

"Hạ An."

"Hả?"

"Chú ý nghỉ ngơi một chút, đừng làm bản thân quá mệt. Đừng suốt ngày nói mình có chừng mực, cậu xem xem bây giờ cậu mệt ra sao kìa." Kha Nhược Sơ thấy khí sắc không tốt của Hạ An, càng nghĩ càng đau lòng, cô nghĩ một hồi lâu vẫn nhịn không được nhỏ giọng nói: "tớ thấy cậu đừng đến Dạ Sắc nữa..."

"Quán bar không loạn như cậu nghĩ đâu, đừng lo quá." Hạ An an ủi ngược lại Kha Nhược Sơ, nàng đã từng giải thích với Kha Nhược Sơ không chỉ một lần.

"Nhưng mà....cũng không thể suốt ngày cứ uống rượu, hại thân lắm." Ngoại trừ quan tâm thừa thãi, Kha Nhược Sơ cũng không biết mình có thể vì Hạ An làm những gì.

"Tớ sẽ uống ít lại, ăn cơm đi." Hạ An cằm đũa, cúi đầu ăn cơm 

Cũng như mọi ngày, Kha Nhược Sơ đã quen yên lặng quan tâm Hạ An, chỉ cần lặng lẽ nhìn cũng đủ thoả mãn.

Ánh mắt thoáng nhìn qua môi mỏng của Hạ An, mặt Kha Nhược Sơ có chút nóng, tháng trước khi đang ở trong phòng tự học,cô thấy Hạ An ngủ gục trên bàn, suýt chút đã hôn đối phương.

Nghĩ đến hôn...

Kha Nhược Sơ lại nhớ đến đêm đó ở Dạ Sắc, bị người phụ nữ xa lạ ôm lấy hôn môi.

Nụ hôn đầu tiên....

Nửa tháng trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn lưu trong ký ức. Nhớ tới chi tiết nhỏ đêm đó, cô nghĩ mình điên rồi, còn chủ động ôm hôn đối phương...mặt Kha Nhược Sơ bạo đỏ.

Cơm ăn chưa được một nửa thì Hạ An nhận được cuộc gọi. Đây cũng là chuyện bình thường, thực tập sinh như bọn họ mà nói cũng là một chân sai vặt trong bệnh viện.

"Nhược Sơ, tớ đi trước."

"Hả, ăn chưa xong mà? Có cần..." Kha Nhược Sơ chưa nói hết thì Hạ An đã chạy đi.

Từ giữa trưa bận đến chạng vạng, Hạ An bận đến mức chỉ có thể uống nước trừ cơm. Năm giờ chiều, bác sĩ thực tập lục tục đến phòng học, một chút nữa sẽ có một cuộc giải phẫu, là cắt bỏ ruột thừa, bác sĩ mổ chính là Kỳ Mộc Nghi vừa về nước không lâu 

Tuy Kỳ Mộc Nghi nhậm chức tại bệnh viện không lâu nhưng nhân khí khá cao, nữ bác sĩ khoa ngoại vốn rất ít, lớn lên xinh đẹp y thuật tinh tế thì càng không khó để người khác hoan nghênh.

Vì vậy khi Kỳ Mộc Nghi tới bệnh viện làm đã được mọi người ban cho cái danh nữ vương khoa ngoại.

Bởi vì có Kỳ Mộc Nghi, Hạ An cảm giác bác sĩ thực tập đến quan sát đông hơn bình thường.

Gây tê, rạch, cắt....

Hạ An cẩn thận quan sát từng bước. 

Trên bàn mổ bình thản không vội, sắp xếp đâu vào đấy, thủ pháp lão luyện, mỗi một phân đoạn đều được xử lý đẹp đẽ, nữ vương khoa ngoại quả nhiên có tiếng lẫn có miếng.

Nhìn chăm chằm bàn tay cầm dao giải phẫu của Kỳ Mộc Nghi, Hạ An thấy được mục tiêu của mình. Lý do nàng nhìn làm bác sĩ rất đơn giản, thân thể của cha không tốt, mẹ vì lý do này vứt bỏ gia đình. Từ đó trở đi trong lòng Hạ An gieo xuống một hạt giống, nhưng khi đó còn bé nên không hiểu, sau khi lớn lên nàng lại thực nguyện ý đi con đường này.

Hơn ba tiếng sau, giải phẫu thành công.


D

ưới tình huống cần tập trung cao độ, dù là tâm lý cá nhân hay tâm lý thể chất đều là thử thách rất lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao có rất ít bác sĩ nữ ngoại khoa.

Hạ An bước chân mệt mỏi đi tới phòng uống nước rót một ly nước ấm, lúc xoay người không chú ý súyt chút đụng vào người khác.

"Xin lỗi."

"Không sao." Là giọng phụ nữ dịu dàng.

Hạ An ngẩng đầu: "Kỳ lão sư."

"Ừm." Kỳ Mộc Nghi mỉm cười đáp lại.

"Chào ngài, tôi tên Hạ An." Hạ An chủ động giới thiệu bản thân, nàng rất quý cơ hội được học tập trong bệnh viện, các tiền bối cũng khá thích những sinh viên khiêm tốn hiếu học như nàng: "Tháng này tôi vừa được chuyển đến khoa ngoại, sau này xin nhờ Kỳ lão sư chỉ giáo nhiều hơn."

Hạ An, tên này có chút quen tai Kỳ Mộc Nghi tỉ mỉ quan sát cô bé trước mặt: "Cô chính là Hạ An?"

Hạ An có chút bất ngờ khi bị Kỳ Mộc Nghi hỏi ngược.

Kỳ Mộc Nghi giải thích: "Giáo sư Tống rất hay nhắc đến cô."

"Thật sao?" Giáo sư Tống là lão sư khoa ngoại của Hạ An.

"Lão Tống nói ở khoa ngoại có một cô gái rất hiếu học, chăm chỉ đã vậy còn rất xinh đẹp là học trò cưng của lão." Kỳ Mộc Nghi gật gù, pha trò nói: "Ừm, xem ra lão Tống nói không sai."

"Cám ơn lão sư." Hạ An biết Kỳ Mộc Nghi đang nói mát, cười nói: "Còn nữa, đêm nay nhìn lão sư giải phẫu tôi được lợi không ít."

Kỳ Mộc Nghi lấy sandwich từ lò vi sóng ra, bận bịu đến giờ này còn chưa kịp ăn cơm, cô nhìn sắc mặt của Hạ An, trêu chọc nói: "Lần đầu qua sát giải phẫu đúng không, sắc mặt quá kém, có phải bị doạ sợ rồi?"

"Không phải, có lẽ do gần đây không nghỉ ngơi đủ." Do mấy ngày không được nghỉ ngơi, hôm nay Hạ An đã bị hỏi như vậy mấy lần.

"Nữ bác sĩ muốn vào khoa ngoại không có mấy người, cô rất có dũng khí đó." Kỳ Mộc Nghi nhìn thân thể gầy gò nho nhỏ của Hạ An, không khỏi cảm thán: "Giáo sư Tống khá bận, sau này có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi."

"Được, đến lúc đó ngài đừng chê tôi phiền là tốt rồi."

"Nếu biết sẽ nói không chút giấu diếm, tôi tan làm đây." Kỳ Mộc Nghi cười nói,: "Cô cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi."

"Lão sư đi thong thả."

Hạ An cầm ly nước nhìn Kỳ Mộc Nghi rời đi.

Tuy Kỳ Mộc Nghi có ngoại hiệu là nữ vương khoa ngoại nhưng không có tính tình nữ vương, đối nhân xử thế rất hiền hoà, khó trách được hoan nghênh đến vậy.

Nói tới nữ vương, Hạ An dựa lưng vào tường nhấp một ngụm nước, trong đầu hiện lên một khuôn mặt.

Diệp Quan.

Loại cảm giác kiêu ngạo cô độc, thời thời khắc khắc từ chối người khác rất giống nữ vương cao cao tại thượng, du cho Diệp Quan rất ít nói nhưng một khi mở miệng thì khí tràng có thể trấn áp tất cả 

Đang lúc mất tập trung, điện thoại trong túi nhẹ rung. Hạ An lấy ra nhìn.

Thật đúng lúc, nữ vương gọi tới đưa ra chỉ thị...

Nói là chỉ thị cũng không phải nói quá...

Diệp Quan rất hiếm khi chủ động liên lạc với Hạ An, chỉ cần Diệp tổng gọi tới là Hạ An liền biết đối phương cần mình phối diễn.

Hạ An biết rất rõ quan hệ giữa hai người, gặp dịp thì chơi chứ chẳng có quan hệ gì khác.

Văn phòng làm việc, đèn đuốc sáng trưng.

Diệp Quan đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra xa xa, thu hết náo nhiệt phồn hoa về đêm của thành Nam vào mắt.

"Đêm nay có về không?" Câu đầu tiên Diệp Quan nói vẫn là câu này.

Diệp Vãn càng lúc càng muốn gặp Hạ An, rầu rĩ không vui mấy ngày nay, mỗi ngày đều bắt Diệp Quan làm chuyện cô không biết nhất, là dỗ dành người.

"Đêm nay không về." Hạ An siết nhẹ lý nước trong tay, nàng nhìn nhìn thời gian, chút nữa còn phải đến chỗ cũ: "Chị nói với ngoại và Vãn Vãn dùm em, bệnh viện có việc đột xuất, hết bận em sẽ về."

Trả lời trong dự liệu.

"Đã biết."

Hạ An còn chưa kịp nói thêm gì thì điện thoại đã tắt mặt 

Trò chuyện ngắn đến kinh người.

Đây là ... Không vui sao? Hạ An cảm thấy mình nghĩ nhiều, Diệp tổng xưa nay đều nói chuyện lạnh nhạt như vậy mà.

Nhìn lịch sử nói chuyện không tới ba mươi giây trên điện thoại, trong nháy mắt Hạ An có một loại ảo giác, ảo giác mình là tra nữ, cả ngày cả đêm không về nhà, bỏ vợ bỏ con ở nhà....

Hạ An bị suy nghĩ của mình chọc cười, đẹp điện thoại, vò nát ly giấy quăng vào sọt rác, bước nhanh ra khỏi phòng giải khát.

Một cơn mưa thu một cơn lạnh, thanh Nam lại hạ nhiệt độ.

Không khí ướt lạnh, Diệp Quan rồi khỏi cao ốc JM mới nhận ra áo gió không đủ chống lạnh, gió thổi một cái lạnh lẽo đã quyện đầy 

Lái xe trên con đường quen thuộc, thấy cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, có chút kẹt xe.

Điện thoại nhẹ kêu: "sao vậy dì Chu?"

"Diệp tổng, Vãn Vãn không chịu uống thuốc, dỗ thế nào cũng không nghe..." Dì Chu lo lắng nói, nếu không phải thực sự hết cách thì dì Chu sẽ không gọi cho Diệp Quan.

Mấy hôm nay nhiệt độ lúc cao lúc thấp, Diệp Vãn không cẩn thận bị cảm lạnh 

"Để con nói chuyện với bé." Diệp Quan nói

Sau một lát biến kia điện thoại truyền đến giọng bé con: "Mẹ..."

"Sao không nghe lời rồi? Mẹ lập tức về tới nhà đây."

"Vậy còn mẹ tiểu Hạ ạ?"

"Ngày mai mẹ tiểu Hạ sẽ về "

"Con muốn mẹ tiểu Hạ à." Diệp Vãn khịt khịt mũi nhỏ giọng nói, bởi vì bị cảm nên khi nói chuyện còn mang theo giọng mũi, nghe tới rất rất oan ức.

"Vãn Vãn ngoan, uống thuốc trước."

Diệp Vãn vẫn nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Con muốn mẹ tiểu Hạ..."

Hai phút sau Diệp Quan cúp điện thoại, quay đầu xe.

Mới hơn mười giờ Hạ An đã rời khỏi Dạ Sắc, sắc mặt vô cùng khó coi trên người chỉ khoác mỗi áo khoác, chân dài lộ ra trong gió rét, lạnh đến nổi da gà 

"Tiên nữ." Ngải Mễ cũng vừa tan làm, nhận ra bóng lưng của Hạ An bước lên nói: "nay tan làm sớm vậy?"

"Đâu thể mỗi ngày đều mệt như vậy." Hạ An miễn cưỡng cười nói, giờ phút này dạ dày đột nhiên đau nhói.

"Chị có sao không?" Ngải Mễ thấy vẻ mặt không ổn của Hạ An, lo lắng hỏi.

"Không sao." Hạ An lắc lắc đầu 

"Cùng ăn khuya không?"

"Không được..." Hạ An cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi, khẽ cắn ra nói với Ngải Mễ: "Em đi trước đi."

"Vậy em về trước."

Chờ Ngải Mễ rời khỏi Hạ An mới cúi đầu, tay chống tường khom lưng nôn ra.

Làm việc ở Dạ Sắc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hạ An uống rượu đến nôn.

Hạ An vẫn cảm thấy bản thân có chừng mực, cảm giác bản thân có thể thong thả đối mặt tất cả vấn đề nhưng mà bây giờ, nàng nôn đến chật vật.

Cúi đầu nhìn một mảnh ô uế, Hạ An cũng mất hết hồn vía, mũi có chút chua nhưng lại ngăn không cho nước mắt rơi.

Hạ An không phải chưa từng oán trách vận mệnh của mình, tại sao cuộc đời của nàng luôn đầy gai nhọn như vậy, chỉ là sau một quãng thời gian thật dài, dần dà nhận rõ, oán giận qua đi thì vẫn phải đối mặt với hiện thực trước mắt.

"Ưm...." Lại nôn thêm một trận Hạ An mới cảm thấy khá hơn một chút, cánh tay vẫn chống lên tường, đứng thẳng người xem như chưa xảy ra chuyện gì.

Quay người lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Hạ An không biết Diệp Quan đã đứng đó bao lâu, nhưng nàng biết chật vật của nàng bị người khác thấy hết. 

Đây là điều Hạ An sợ hãi. Không thể trưng ra nụ cười thường ngày, Hạ An không chút cảm xúc, cũng không dám nhìn Diệp Quan.

Lúc này nàng chỉ muốn im lặng rời đi.

"Đứng lại." Diệp Quan chặn trước người Hạ An: "đi đâu? Còn muốn tiếp tục uống?"

~~~~

Mẹ ruột của hai nữ chính nhưng là mẹ ghẻ mẹ lụm của edit:

Này quất một chương gần 10000 chữ, kích thích hơm?

Mị: ....hèn gì cái nết của Lá tổng kém thế, có mẹ ác độc như này mà :)~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play