Khi Hạ Sơ phải gửi voice chat đến lần thứ ba thì giọng điệu đã thay đổi hẳn: “Bao giờ mới đến thế? Tớ sắp cháy nắng thành khoai tây chiên rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt mở loa ngoài, đưa tay về phía trước: “Bác tài, bạn cháu sắp thành khoai tây chiên rồi, bác trả lời giúp cháu với.”
Tài xế lái xe chậm rãi, nói một cách từ tốn: “Nhanh thôi nhanh thôi, rẽ cái là đến rồi.”
Có đoạn đường mà vòng vo đến tận hai mươi phút, không cần kể đến Hạ Sợ, chính cô cũng muốn giành luôn ghế lái cho rồi. Tới khi gặp nhau Hạ Sơ cũng không than vãn gì mà chỉ bảo: “Cậu lấy cái xe cà tàng của tớ mà lái đi cho tiện.”
Lâm Sơ Nguyệt bật cười: “Không cần đâu.”
“Cậu không cần nhưng Tiểu Tinh cần. Lần nào đến bệnh viện, cứ đi đường là thằng bé lại khó thở còn gì.”
Lâm Sơ Nguyệt rất hay nói không cần. Hai cô quen nhau từ hồi đại học, tình bạn bao năm trời, Hạ Sơ đã quá hiểu cô rồi: “Thôi được rồi, không ép cậu nữa. Lúc nào cần đừng khách sáo với tớ. Đi ăn thôi, tớ đói sắp chết rồi đây này.”
Sau khi Hạ Sơ tốt nghiệp thạc sĩ thì làm việc ở khoa Tâm lý của bệnh viên Nhân Dân thành phố. Sau đó thấy lương không đủ tiêu nên đã thôi việc rồi tự mở phòng tư vấn tâm lý của riêng mình.
Công việc dạo này không được suôn sẻ cho lắm, cô càm ràm: “Tuần trước tớ gặp một bệnh nhân, cậu bé mới học lớp bảy thôi, bị bố tóm được lúc đang lén mặc quần tất lưới với đi cao gót. Tới khi bố mẹ đưa đến phòng khám của tớ rồi cũng vừa mắng vừa đánh con mình. Cậu đoán xem xong sao? Thằng bé nó đập đầu vào tường luôn, phải gọi cả xe cấp cứu đến.”
Hạ Sơ cứ nhớ đến lại điên tiết: “Cái thể loại cha mẹ gì không biết?”
“Có chứ.” Hạ Sơ đáp: “Chiều tớ có đến bệnh viện thăm thằng bé, đáng thương lắm. Nhưng bố mẹ bất thường phiền phức như thế thì cũng chỉ giúp được sơ sơ.”
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười: “Cậu cứ từ từ mà làm.”
Hạ Sơ luôn cảm thấy Lâm Sơ Nguyệt quyến rũ nhất khi cười. Khóe mắt dịu dàng hơi cong xuống tựa dòng suối tỉnh lại từ sắc đông, nhẹ nhàng mà thư thái.
Hồi còn ở Đại học Sư phạm, Lâm Sơ Nguyệt là người vô cùng tỏa sáng, chỉ tiếc rằng…
Không muốn nhắc đến chuyện buồn, Hạ Sơ hỏi: “Dạo này Triệu Khanh Vũ bận cái gì thế? Sinh nhật Tiểu Tinh đợt trước cũng không thấy anh ta đến.”
“Hôm đó bạn cùng lớp anh ấy từ Tú Thiên ra chơi nên anh ấy đi đón.”
“Thà đi đón bạn cùng lớp chứ không thèm ở cạnh cậu?” Hạ Sơ trợn tròn mắt không thèm giấu giếm.
Lâm Sơ Nguyệt cười gượng: “Cậu có thù với anh ấy à, anh ấy làm gì cậu cũng ngứa mắt.”
Hạ Sơ từ chối cho ý kiến.
Giáng sinh năm ngoái, Hạ Sơ đương xuống tầng, nghe được tin hai người yêu nhau qua điện thoại xong tức đến mức hụt chân ngã xuống cầu thang, đầu bê bết máu phải chống nạng mà đi cả tháng trời mới khỏi.
Trực giác diệu kỳ của bạn thân vô cùng hữu hiệu, bảo cô mê tín cũng được, chung quy thì cô rất không ưng Triệu Khanh Vũ. Anh ta có vẻ ngoài ổn, điều kiện gia đình cũng ổn nốt, có cậu là chủ tịch của tập đoàn Hối Trung. Tập đoàn Hối Trung lập nghiệp từ việc nghiên cứu vật liệu nano, hợp tác với nhiều trường đại học trong nước để thành lập phòng thí nghiệm, nắm giữ đến mấy bản quyền sáng chế quốc gia. Bốn năm trước, hội đồng quản trị được thay máu, người cậu của Triệu Khanh Vũ đã có những bước cải cách vô cùng quyết liệt, số thuế nộp hằng năm chiếm quá nửa phố thị Minh Châu.
Triệu Khanh Vũ thường xuyên nhắc đến người cậu này, dù là họ hàng cách nhau xa tít tắp thì vẫn thấy được thơm lây.
Hạ Sơ luôn thấy Triệu Khanh Vũ hay ra vẻ ta đây, chưa đủ men lắm. Lâm Sơ Nguyệt cũng không để bụng, trong mắt cô, anh là người có tính kiên nhẫn, hồi đầu theo đuổi cô hơn nửa năm trời, dù cô có lạnh nhạt đến thế nào anh cũng không từ bỏ.
Cô không quá hiểu về gia đình anh. Yêu nhau chưa được bao lâu, cô cũng không phải kiểu người cần làm rõ mười mươi mọi chuyện. Ở bên nhau, sự chân thành và chu đáo là đủ lắm rồi.
Sau khi ăn xong, Hạ Sơ kéo cô đi shopping. Tám rưỡi, Triệu Khanh Vũ lái xe đến, chào hỏi niềm nở: “Người đẹp Hạ.”
Hạ Sơ không công nhận, cố tình hiểu sai nghĩa: “Đẹp thì làm gì có chuyện béo.”
Lâm Sơ Nguyệt thầm bấu tay cô: “Được chứ.”
Hạ Sơ hừ hừ: “Cứ bênh người ta lắm vào.”
Triệu Khanh Vũ giơ tay xoa sau đầu: “Hôm khác mời cô bữa cơm.”
Hạ Sơ chỉ quơ tay: “Lái xe chậm thôi.”
Cảnh đêm ở Minh Châu là trác tuyệt, đặc biệt là trong tầm hơn mười ki lô mét ở đường vành đai hai trên cao, một đường thẳng cánh cò bay, đến ánh sáng cũng mang theo gió trời. Lái xe đến nơi được phép đỗ lại thì Triệu Khanh Vũ mới dừng.
Lâm Sơ Nguyệt hỏi: “Sao thế?”
Triệu Khanh Vũ lấy túi hạt dẻ ngào đường ra khỏi ngăn chứa đồ ở cửa xe: “Còn nóng đấy, em mau ăn đi.”
Cô mở ra nhìn thì tất cả đều đã được lột vỏ, từng hạt vàng ươm mềm mại.
Triệu Khanh Vũ cười: “Thật ra anh đến lâu rồi nhưng ngồi trong xe bóc hết vỏ đã rồi mới gọi cho em.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, cười rộ lên, đút cho anh một hạt rồi lấy kem tay trong túi xách ra bóp lên lòng bàn tay xong mới thoa lên mu bàn tay anh: “Anh ngửi xem có thơm không?”
Triệu Khanh Vũ cúi đầu ngửi rồi gật đầu: “Thơm.”
…
Chở cô về xong, anh vẫn phải vòng lại một nửa thành phố, gần chín giờ mới về đến nhà. Dì giúp việc ra mở cửa có nhắc anh một câu.
Triệu Khanh Vũ ngạc nhiên: “Đến thật?”
Lúc nói chuyện giọng anh cũng trở nên gần gũi hơn.
Dì đáp: “Đang bàn chuyện với bố cháu ở trên tầng.”
“Gửi cho con không biết bao nhiêu tin nhắn bảo về sớm một chút, đã vậy còn không thèm nghe điện thoại của mẹ.” Minh Uyển Lam kéo khăn choàng, xuống tầng với vẻ không vui: “Lại ở cạnh con bé đó?”
Triệu Khanh Vũ cúi đầu thay giày, giọng hơi mất kiên nhẫn: “Mẹ, con đã nói là con bận.”
“Ở cạnh nó thì bận cái gì, bận việc gì.” Lời thốt ra đã thể hiện sự bất mãn. Minh Uyển Lam vòng qua bên trái anh: “Hiếm lắm cậu ấy mới đến được một lần mà con không thèm ló mặt về.”
Anh nghiêng người sang bên cạnh, đối phó bằng cách im lặng. Minh Uyển Lam lại vòng qua phải: “Con cũng đâu phải không rõ tình cảnh nhà mình bây giờ, năm nay không ăn nên làm ra, bố con bận đến sứt đầu mẻ trán. Không có chỗ dựa vững chắc thì còn duy trì được bao lâu? Lần trước giới thiệu đối tượng cho con, con cũng không thích.”
“Mẹ.” Triệu Khanh Vũ không thể chịu được nữa.
“Mẹ chỉ đang giới thiệu cho con thôi.” Minh Uyển Lam vừa đấm vừa xoa, thở dài bất lực: “Con cũng phải thông cảm cho gia đình, bố mẹ già rồi, cũng chả dễ dàng gì.”
Khóe miệng Triệu Khanh Vũ run lên: “Con có bạn gái rồi.”
Hai mẹ con đều trong trạng thái gươm súng sẵn sàng, ngay sau đó đã bị tiếng bước xuống tầng làm ngắt quãng.
Triệu Khanh Vũ ngẩng đầu thấy người bước xuống thì hô lên: “Cậu.”
Giọng của anh rất hay, trầm thấp, tròn vành rõ chữ, rất dễ nhận ra. Đứng cạnh Ngụy Ngự Thành sẽ thấy được sự nghiêm chỉnh tràn ngập.
Anh và bố Triệu mặc âu phục hao hao nhau, các chi tiết từ vai đến eo đều được may tỉ mỉ, khí chất cứ như thế lại càng được tăng thêm, dù mang vẻ ngoài ôn hòa cũng khiến người đối diện phải chìm vào căng thẳng vô hình.
Thực ra tuổi hai người không chênh nhau quá nhiều, Ngụy Ngự Thành năm nay mới hơn ba mươi, phong độ vững vàng. Câu hỏi của anh lại mang vẻ oai phong của một trưởng bối, một sự chững chạc của giới nhà giàu, khác hẳn với đám choai choai nhỏ tuổi này.
Triệu Khanh Vũ bị mẹ trừng mắt, chữ “Vâng” đã đến đầu lưỡi lại đành nuốt về. Minh Uyển Lam tiếp lời trước, cười đáp: “Trẻ con chơi bời thôi ý mà, không tính làm gì.”
Ngụy Ngự Thành chỉ hỏi khách sáo vậy, có tính hay không cũng chẳng quan tâm. Ông Triệu tiễn anh ra ngoài, người đi rồi, cửa vừa đóng được một nửa, Minh Uyển Lam bộc tính chua ngoa quen thuộc, như thể đang đưa ra chỉ thị: “Dù con có đồng ý hay không thì cũng phải đi gặp người này. Chú Phó của con có đứa con gái, con yêu nó hợp hơn.”
Mặt Triệu Khanh Vũ sưng sỉa, không nói câu nào.
Minh Uyển Lam lại nhượng bộ, khuyên nhủ tận tình: “Không cần phải chia tay với con bé kia, con cứ đi gặp Lâm Lâm đi, coi như là kết thêm bạn mới được không Tiểu Vũ?”
Lúc tối có mưa rơi mà cũng chẳng phai được khí trời, đêm rồi nhưng thời tiết vẫn oi nồng. Ngụy Ngự Thành lên xe, tài xế giảm nhiệt độ điều hòa, Lý Tư Văn ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu: “Anh có hẹn với bác sĩ Trần lúc chín giờ.”
Ngụy Ngự Thành tựa đầu vào lưng ghế, đưa tay xoa ấn đường.
Phòng khám của bác sĩ Trần ở ngoại thành, khi anh đến đã không còn ai tới khám. Anh đi vào ngồi xuống sofa, tiện đường xắn tay áo sơ mi lên.
Bác sĩ Trần rót nước cho anh: “Cậu lo âu quá nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc điều trị.”
Ngụy Ngự Thành gác chéo chân, đáp: “Được.”
Bác sĩ Trần đã quá quen rồi: “Cơ thể là của mình, công việc bận đến mấy cũng phải dành thời gian để nghỉ ngơi.”
Anh hơi hất cằm với Lý Tư Văn: “Nhớ chưa?”
Lý Tư Văn cười nói: “Hủy bữa ăn với sếp Từ vào ngày mai, hoãn lại buổi họp thường kỳ, chuyện công trình cũng không cần phải báo cáo lại với chủ tịch.”
Ngụy Ngự Thành cúi đầu châm điếu thuốc, vẻ mặt anh lơ đãng như đang chìm trong làn sương mịt mùng.
Bác sĩ Trần lắc đầu: “Đừng để thư ký của cậu phải chịu trách nhiệm, nếu cậu không đồng ý thì thư ký cũng chẳng làm được gì.”
Chuyện trò một lúc rồi làm kiểm tra, bác sĩ Trần nói: “Phải giảm lượng thuốc xuống, uống nhiều sẽ tổn thương gan và thận của cậu.” Chú ngẩng đầu nhìn Ngụy Ngự Thành: “Trước kia cậu cũng từng dừng thuốc một thời gian, chứng tỏ cậu vẫn kiềm chế được. Giờ thử lại lần nữa không?”
Điếu thuốc mới hút được hai lần, lúc này ánh lửa đang lập lòe giữa kẽ tay anh. Bây giờ đây anh cũng không lấy lệ thêm nữa, giọng anh bình thản như một tờ giấy mỏng tang: “Chú kê thuốc cho cháu thêm hai tháng nữa.”
Xe đi từ ngoại thành về đến trung tâm thành phố. Ánh sáng dần đổi thay tựa con đường hầm xa tít tắp.
Không cần hỏi Lý Tư Văn cũng chắc mẩm anh sẽ quay về công ty. Trong phòng làm việc của anh có một gian để nghỉ, đồ dùng cá nhân đều được chuẩn bị đầy đủ. Anh ngủ ở đây còn nhiều hơn thời gian ngủ trong căn penthouse ở Minh Châu Uyển.
Người ngoài nhìn vào thì thấy chủ tịch rất chuyên nghiệp, chỉ có Lý Tư Văn và bác sĩ Trần biết chất lượng giấc ngủ của anh kém đến mức nào, không được coi là mất ngủ nhưng mỗi lần anh thiếp đi sẽ phải gặp ác mộng, sau khi tỉnh giấc thì không thể chịu nổi, tiếng tim anh đập thình thịch như tiếng búa bổ.
Năm nào anh cũng ra nước ngoài để khám sức khỏe tổng quát, tất cả các chỉ số đều tốt nhưng lại không thể cải thiện được căn bệnh này. Trạng thái mệt mỏi khiến anh chán nản, lâu dần cũng quen với việc ngủ ít đi.
Thật ra bệnh của anh đã từng chuyển biến tốt. Hai năm trước, Ngụy Ngự Thành đi nghiên cứu ở Boston, từng có một khoảng thời gian… Lý Tư Văn cũng không biết phải định nghĩa nó như thế nào, thậm chí anh còn chả thể xác định nổi đó có được gọi là yêu hay không bởi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ thoáng qua như làn sương mai.
Nói cách khác, Ngụy Ngự Thành không chỉ bị phụ nữ lừa ngủ mà còn bị cô ta đá phũ phàng.
Lý Tư Văn đã làm thư ký cho anh được tám năm, nói chung thì anh là một người đàn ông khép kín. Ít khi nào thấy anh bộc bạch về phiền muộn trong mình. Đến bác sĩ Trần cũng không hề hay biết về chuyện tình ngắn ngủi ở Boston ngày đó.
Ngụy Ngự Thành đã “ra lệnh” từ lâu nên Lý Tư Văn cũng bịt miệng không dám nhắc đến. Hồi trước có lần đang họp online với đồng nghiệp nước ngoài, cả cuộc họp đều sử dụng tiếng anh, tới khi tan họp Lý Tư Văn mới nói chuyện với mọi người thì có nhắc đến Diana – tên mụ của cô con gái mới chào đời của đồng nghiệp nước ngoài.
Anh nhớ rất rõ lúc ấy Ngụy Ngự Thành ngồi sau bàn làm việc đã sầm mặt ngay tức khắc, tì mạnh đầu bút viết xuống tài liệu, đè nặng tay đến mức khiến vết mực hằn đầy lên tờ hợp đồng ngập mùi tiền.
Khi đó Lý Tư Văn mới nhớ ra, cô gái kia cũng tên là Diana.
Diana nghĩa là mặt trăng.
Mặt trăng cứ ngày một tròn đầy để rồi vành vạnh viên mãn, cuối cùng lại mỏng dần thành hình trăng lưỡi liềm.
Thì ra, “Trăng” là cái dịu dàng huyễn hoặc khiến người ta canh cánh trong lòng, khiến người ta nhớ mãi không quên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT