Trong đám quần hào đang theo dõi trận kịch chiến, có người kinh hãi, có kẻ cổ vũ, có người hân hoan trước bất hạnh kẻ khác, nhưng khác hơn tất cả, có một người đang bồn chồn lo lắng, người ấy chính là Đường Trung Long.

Gã chứng kiến Cao Phong chiến đấu liên tiếp ba trận, đang phải đụng độ Thôi Mẫn Sinh võ công vốn đạt mức đăng phong tạo cực, xem tình hình này, có khả năng gã sẽ chịu cùng một số phận với Chương Kiện, thây phơi ngang đất, Đang lúc lo sốt vó, bỗng nơi đầu vai có ai đó khẽ vỗ nhẹ, gã quay ra nhìn, thì thấy một thân hình cao lớn như một cây tre miểu, đang ngó vào gã.

Người nọ cất giọng hỏi một câu kỳ lạ:

- Hẳn Đường Trung Long là ông?

Đường Trung Long vội gật đầu:

- Là tôi ... Còn ông là ...?

Người ấy đáp:

- Tại hạ Lôi Vũ.

Lập tức Đường Trung Long thấy nhẹ nhõm trong lòng, gã la lớn:

- Ông là Lôi Vũ! Cao Phong nhất định là đã chẳng hề giết chết Hoa Ngưỡng Hạc, sự tình hết sức kỳ lạ này...

Lôi Vũ hỏi:

- Xác Hoa Ngưỡng Hạc hiện đang ở đâu?

Đường Trung Long đáp:

- Tại thư phòng.

Lôi Vũ bảo:

- Ông hãy đi theo ta vô thư phòng!

Lập tức, hai người đi vào đấy.

Khi Lôi Vũ và Đường Trung Long đặt chân vào thư phòng, họ thấy xác Hoa Ngưỡng Hạc đặt nằm ngay ngắn trên sàn, cạnh vết thương ngang ngực là thanh kiếm đã được rút ra, vệt máu khô còn dính trên lưỡi kiếm.



Trong phòng, ngoài người nhà họ Hoa, không có một ai khác.

Hai anh em Hoa Kính Hải, Hoa Hương Lăng ngồi ngơ ngẩn, thẫn thờ trên sàn, Hoa Vân Tàng cùng Hoa Tàng Diễm đang bị bà mẹ chúng chầm lấy, bà vẫn còn thút thít khóc. Chỉ mình Hoa Xung là có chút tỉnh táo, đôi gối quỳ rạp đàng trước xác Hoa Ngưỡng Hạc, gã thấy hai người bước vô, liền khẽ gật đầu chào, nước mắt còn đang nhỏ giọt bỗng tuôn trào ra nhiều hơn lên.

Lôi Vũ đến bên xác Hoa Xung, lão ngồi bệt xuống, quan sát thật tỉ mỉ từng chi tiết trên thân thể người chết, thậm chí mỗi chéo áo, mỗi cộng tóc đều không lọt ra khỏi sự khám nghiệm.

Lúc khám dến chỗ vết thương nơi ngực Hoa Ngưỡng Hạc, lão bất giác không khỏi chau mày, nơi ánh mắt thoáng hiện vẻ bất định, tưởng chừng lão đang gặp một nan đề khó khăn nhất đời, mà lão chưa có giải đáp.

Một lúc thật lâu sau, Lôi Vũ bỗng đứng bật dậy, lão đi một vòng khắp phòng, cẩn thận quan sát các bàn ghế,, đồ trần thiết trong phòng, dí mắt vào từng phân, từng tấc mặt bàn, mặt ghế, cả các vết bụi bám , lão cũng không bỏ qua.

Hoa Xung bỗng nổi cơn sốt ruột, gã hỏi Lôi Vũ:

- Rốt cục, là ông đang làm trò gì vậy?

Lôi Vũ đáp:

- Ta đang tìm kiếm một cái này ...

Hoa Xung hỏi:

- Cái này là cái gì?

Lôi Vũ trả lời:

- Là sự thật!

Hoa Xung giận dữ:

- Sự thật? Chuyện giản dị như thế, thấy rõ rành rành, ông còn đi tìm sự thực gì nữa?

Ánh mắt sắc lẻm, Lôi Vũ đáp:

- Ta tìm cái thứ gì có thể nói lên đuợc thực sự chuyện gì đã xảy ra!

Hoa Xung chẳng trả lời, gã chầm chậm vươn tay, nhấc thanh kiếm vấy máu đang nằm trên sàn, đưa cho Lôi Vũ.



Lôi Vũ quan sát, lật qua lật lại lưỡi kiếm một hồi, rồi chợt hỏi:

- Là ai đã rút kiếm ra vậy?

Hoa Xung vẫn lặng thinh, gã ngước mắt ngó sang chỗ Hoa Hương Lăng.

Hoa Hương Lăng sắc mặt trắng nhợt, cô khẽ khàng gật đầu:

- Là tôi đã rút nó ra.

Lôi Vũ lại chìm vào cơn suy tư.

Cùng lúc đó, Hoa Tàng Diễm rụt người ra khỏi vòng tay bà mẹ, nó ghé vào tai ca ca Hoa Vân Tàng thầm thì đôi ba câu.

Ban đầu, Hoa Vân Tàng có chút do dự, rồi nó lấy quyết định, gật gật đầu, hai đưa giắt tay nhau đi ra ngoài.

Ra khỏi thư phòng, Hoa Vân Tàng cùng Hoa Tàng Diễm đi ngay đến chỗ sân trong, nơi quần hào đang theo dõi trận chiến.

Hai đứa nhỏ vẹt đám đông, chen vô.

Trận đấu giữa Cao Phong cùng Thôi Mẫn Sinh đã trải qua hơn ba trăm hiệp, vẫn khó phân thắng phụ, mỗi lúc một kinh tâm động phách hơn lên.

Đấu thêm chục chiêu nữa, bỗng Thôi Mẫn Sinh quát to một tiếng, lão tung mình nhảy lên, thanh kiếm trong tay lão dường như phóng ra đầy một trời hoa kiếm, thành một màn kiếm ảnh vây hãm trọn thân mình Cao Phong, chính là chiêu "Địa ngục kiếp sát" của "Kình long kiếm pháp"!

Chiêu kiếm pháp này quá sức tàn độc, khi xuất thủ rồi là kiếm thủ không còn cách kềm chế, không còn thu chiêu được nữa, sẽ đưa đối thủ vào chỗ chết, nên trước giờ lâm chung, Cổ Mộc vì e ngại ý chí phục thù mãnh liệt của Cao Phong sẽ biến gã thành người tàn ác, đã trăn trối lời di mệnh, cấm gã không được học chiêu kiếm ấy.

Cao Phong làm sao không biết chiêu kiếm này cực lợi hại? Mặt đanh lại, gã không lui thì chớ, còn dấn tới, tung mình lên cao, trường kiếm trong tay sử ra chiêu "Kình Long phi thiên", kiếm khí bay bổng như rồng lượn, thanh kiếm quật mạnh lên trên, ngạnh tiếp đòn đối thủ.

Nghe "đang" một tiếng, hai làn kiếm quang vừa chạm vào nhau, lập tức tách ra, hai người tựa hồ cùng đáp xuống một lúc, họ đưa mắt dõi vào nhau, thân mình chẳng chút di dịch.

Không khí đấu trường bỗng ngập ngụa trở lại mùi tanh tưởi của máu!

Người dịch: livan

Nguồn: 4vn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play