Bọn Cao Phong xuống dưới chân núi thì đêm đã khuya.
Trên trời ánh trăng mênh mông, các đám mây mỏng lửng lờ trôi, vài ngôi sao lấp lánh lúc ẩn lúc hiện, cỏ bên đường núi xanh biếc, bóng cây trùng điệp, trời đất bây giờ sao lại yên tĩnh thế.
Đường Trung Long nhớ tới tỷ tỷ và công việc ở tiêu cục, bèn ngỏ ý muốn từ biệt Cao Phong và Đinh Hiểu Lan.
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan bàn bạc với nhau vài câu, rồi ước định với Đường Trung Long nửa tháng sau sẽ gặp lại trong buổi lễ an khánh tại Đinh gia trang.
Đường Trung Long trầm tư giây lát, nói: “Thời gian nửa tháng là khá đủ.”
Lời vừa xong thì ngựa đã phóng đi. Nhìn hình bóng hắn biến mất trong màn đêm, Cao Phong bất giác thở dài.
Đinh Hiểu Lan biết tình nghĩa hai người rất thâm sâu, bèn an ủi: “Đời người họp rồi tan là lẽ thường tình, huynh không cần phải bồn chồn như thế.”
Cao Phong nói: “Đường Trung Long bản tính bướng bỉnh không chịu khuất phục kẻ thù, nhưng kẻ thù võ lâm này đã đụng chạm vào hắn, không biết sự thể sẽ diễn tiến ra sao.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đúng vậy, như huynh vừa mới phân tích tình hình, huynh cảm thấy hung thủ đứng sau bức màn là ai?”
Cao Phong hơi trầm ngâm, nói: “Mục đích của bọn giết người cướp tiêu là tiền tài, nên trong võ lâm ngoại trừ các danh môn chính phái ra, các cao thủ có kiếm thuật tuyệt đỉnh có khả năng tiêu diệt Kim Thị Ngũ Hổ hầu như chẳng có ai, còn các bang hội có năng lực này chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Có đạo lý!”
Cao Phong nói: “Trong võ lâm mấy năm gần đây tên tuổi các bang hội nổi bật sáng chói như Kim Kiếm Bang, Bạch Long Môn đều là những đối tượng khả nghi.”
Nghe đến ba chữ “Bạch Long Môn”, Đinh Hiểu Lan như đã nghe qua, lẩm bẩm nói: “Bạch Long Môn, Bạch Long Môn …”
Nàng đột nhiên như hiểu điều gì, vẻ mặt rất hưng phấn: “Đúng rồi, muội đã nghĩ ra, trước đó không lâu, muội đã nghe sư phụ và đại ca nói qua, Đường chủ Liệt Hỏa đường của Bạch Long môn đại chiến với người của Hồ Bắc Thanh Long bang, Theo lời kể Phí Đường chủ Bạch Long môn lúc trong quán rượu nghe nói ở Hồ Bắc có Thanh Long Bang gì đó, bèn một mình tìm tới trước cửa, yêu cầu bang này phải sửa lại tên Thanh Long Bang, không cho dùng chữ ‘Long’ trong đó, huynh nói xem Bang chủ Thanh Long Bang và các vị khác trong bang có bằng lòng không?”
Cao Phong: “Nếu là ta khẳng định không bằng lòng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Thì đúng rồi! Phí Đường chủ Bạch Long môn tức giận bèn đánh nhau với người Thanh Long bang, kết quả Phí Đường chủ đó tuy một chọi nhiều, nhưng cũng cắt được đầu Bang chủ Thanh Long Bang!”
Lòng Cao Phong cảm thấy có phần không yên, nói: “Những nhân vật tà giáo này hành sự cũng thật quái đản? …” ngừng giây lát rồi lại nói tiếp: “Nhưng phải nói lại, họ Phí này võ nghệ đã cao gan lại càng lớn, thật đáng là một trang hảo hán.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Hắn ta chỉ là một đường chủ mà đã như thế, không biết trong Bạch Long môn còn có những nhân vật ghê gớm nào khác.”
Cao Phong thở dài, thầm nghĩ: “Nếu án cướp tiêu cục này kẻ chủ mưu phía sau đúng là Bạch Long môn thì khó đối phó đây.”
Chính vào lúc này, đột nhiên nghe từ xa có tiếng vó ngựa vọng lại, càng lúc càng gần, Cao Phong phán đoán có ba kỵ sĩ đang đi lại.
Lúc ba người cỡi ngựa đi qua Cao Phong và Đinh Hiểu Lan, nhờ có ánh trăng, họ có thể thấy những người trên ngựa đều có mang vũ khí sắc bén, trong đó có một người thân thể cực kỳ cao lớn.
Nghe tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, Đinh Hiểu Lan nói: “Những người này giống như đi đến Ngũ Hổ sơn trang?”
Cao Phong gật đầu: “Không sai, những người này đi đêm hôm khuya khoắc như vầy, chắc có việc quan trọng lắm.”
Hắn nói xong thở dài: “Tám trăm vạn lượng quan ngân này đã hại không biết bao nhiêu người, làm cho chúng ta canh ba nửa đêm ở chốn hoang vu này, phía trước không có thôn, không có khách điếm.”
Hết chương 9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT