Thư phòng rất rộng rãi, sáng sủa, mỗi ngày đều có gia nhân đúng giờ vào quét dọn sạch sẽ.

Hoa Ngưỡng Hạc đưa tay vịn vào song cửa đối diện, đưa mắt nhìn xa xăm, có chút ánh nắng ấm áp mặt trời chiếu qua song cửa, hàng trúc xanh trước mặt thăm thẳm, trời xuân đã về chiều.

Chỉ vài phút trước đây trong yến sảnh đông người, ánh mắt ông tràn ngập vui vẻ, nhưng bây giờ không biết làm sao, những thỏa mãn hạnh phúc đó không còn sót lại chút gì, và thay thế vào đó là vẻ bi thương sầu thảm.

Có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, Hoa Ngưỡng Hạc quay lại thì thấy Cao Phong và Hoa Xung.

Hoa Xung dáng điệu cung kính, cất tiếng: “Lão gia!”

Mặt Hoa Ngưỡng Hạc trầm ngâm, dặn dò: “Người ra ngoài trông nom công việc, nếu có việc gì quan trọng thì kiếm Hoa Hương Lăng giải quyết được rồi.”

Hoa Xung vâng dạ lui ra.

Khoảng khắc còn lại thật im lặng, Hoa Ngưỡng Hạc ngồi xuống ghế cạnh bàn đọc sách, đưa chén trà lên môi, nhưng không uống, rồi lại để xuống bàn, thần sắc tựa hồ như đang suy nghĩ, lại phảng phất như muốn nói, nhưng không thể thốt thành lời.

Cao Phong đối với tình cảnh như vậy hơi có bất ngờ, nhưng hắn không biết nói làm sao, đành cung kính đứng hầu bên cạnh.

Cuối cùng, Hoa Ngưỡng Hạc khẽ than vãn, phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh: “Phong nhi, trong mấy năm nay, chắc ngươi oán giận ta nhiều lắm?”

Hầu như phản ứng theo bản năng, Cao Phong lập tức lắc đầu, nói: “Không có! Phong nhi đối với bá phụ vạn lần tôn kính, cho dù trong lòng có chút oán thán gì, thì cũng chỉ trách móc ông trời khéo trêu ghẹo người.”

Hoa Ngưỡng Hạc chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: “Ông trời khéo trêu ghẹo người, hừ, thật đúng là ông trời khéo trêu ghẹo người.” Đột nhiên ông bật cười khổ sở, nói: “Lòng tin nào đã thúc đẩy con hơn chục năm nay không vứt bỏ lời hứa ấy?”



Cao Phong im lặng giây lát, sau đó kiên định nói: “Lòng tin vào tình yêu.”

Hoa Ngưỡng Hạc khẽ cau mày, trong ánh mắt sâu thẳm có chút thê lương, pha lẫn vẻ trào lộng của cõi trần tục thế.

Ông ta chợt đưa chén trà lên miệng, nhấm một ngụm dài, trang trọng nói: “Ta đã sai lầm, thật đã sai lầm, ta không nên để các con phải chờ đợi lâu như thế.”

Tâm tình Cao Phong chợt háo hức, nói: “Bá phụ, việc đã qua không nên tìm hiểu lại, huống chi hôm nay là ngày đại hỉ của bá phụ.”

Hoa Ngưỡng Hạc lại gật đầu: “Thôi được, bây giờ chúng ta nói sang chuyện khác.”

Ánh mắt ông ta đột nhiên lóe ra một chút quỷ quyệt, nói: “Phải rồi, trong võ lâm có đồn đại, nói kiếm pháp của con mặc dầu được truyền thụ từ Võ Đang, nhưng phương pháp tu luyện lại theo một phong cách khác, võ công đã đạt tới mức siêu phàm thoát tục, thậm chí còn đi trái ngược lại phương pháp của các bậc tiền bối, vậy theo như ta vừa nói, con đã có diệu pháp nào?”

Lòng Cao Phong có chút bối rối, bởi vì phương pháp này chính là bí quyết mà bấy lâu nay hắn đã chôn dấu tận đáy lòng, bây giờ đột nhiên lại bị người mà hắn kính trọng đề cập tới, nhưng hắn cũng nhanh chóng hồi đáp: “Phương pháp của con chính là cầu sự tinh thuần, cầu sự đơn giản.”

Hoa Ngưỡng Hạc lộ vẻ nghi ngờ: “Cầu sự tinh thuần? cầu sự đơn giản ư?”

Cao Phong gật đầu, giải thích: “Võ công trong thiên hạ, mênh mông như biển cả, có vô số người vì muốn đạt được thành công, đã không lơ là việc theo đuổi, nhưng cho dù bọn họ có tận sức bình sinh, cũng không thể nào thâu tóm hết thảy võ học uyên bác trong thiên hạ.”

Nói đến đó, ánh mắt hắn tựa hồ như vì quá phấn chấn mà biểu lộ hào quang, hắn tiếp tục: “Họ không ngờ rằng, đạo lý võ học trong thiên hạ, nếu biết nhiều thì không tinh, hỗn tạp quá sẽ không thuần, nên Phong nhi bèn suy xét ngược lại, trái với cách truyền thống, chỉ chọn ra trong bộ kiếm pháp những chiêu thức gì mà mình yêu thích hay thuần thục để tập luyện, tháo gỡ cái phức tạp để chế biến thành giản đơn, mọi thức đều cầu tinh, mọi chiêu đều cầu thuần, và các chiêu thức đã chọn lựa đó được tập luyện đi tập luyện lại hàng vạn lần, cho tới khi đạt tới cảnh giới cao nhất.”

Sắc mặt Hoa Ngưỡng Hạc rất đổi ngạc nhiên, tựa hồ như đã ngộ ra đạo lý: “Diệu cực, thật là diệu cực!” Ông đứng lên, thở dài rồi nói tiếp: “Đạo muốn thành công, thì lý phải thông, tâm phải định hướng, phải biết cái ta cần! Từ trước tới nay, ta luôn luôn ca tụng kiếm pháp của phái Võ Đang là tinh thâm ảo diệu, người thường khó lòng đạt tới, nhưng nay lại bị ngươi đả phá, hơn thế nữa, kiếm chiêu trong tay ngươi lại không giống như bọn họ, lúc lâm chiến thì quyết thắng không gì cản nổi, thì ra lại là như thế?”

Cao Phong lộ vẻ tươi cười, nói: “Phong nhi cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, chính trong cái lý của cờ vây mà minh bạch được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play