Hai người không biết đã ôm nhau bao lâu, cuối cùng rồi cũng tách ra.

Cao Phong đưa hai tay nâng gương mặt xinh đẹp như hoa lan của Hoa Hương Lăng lên, nồng nàn chăm chú nhìn, khuôn mặt này dường như không thuộc thực tại, chẳng lẽ không phải là người tương phùng trong mộng mà hắn ngày đêm hằng mong đợi sao?

Hoa Hương Lăng cũng chăm chú nhìn hắn, nước mắt chợt tuôn trào, rõ ràng tình cảm nàng đối với hắn rất sâu đậm, bàng hoàng như người đang nằm mộng.

Hoa Hương Lăng vui mừng qua dòng lệ, dịu dàng nói: “Cao ca, chàng đã thay đổi nhiều.”

Cả người Cao Phong như đang ở trong mây, mỉn cười nói: “Ta đã thay đổi rồi ư?”

Hoa Hương Lăng lắc đầu nói: “Không, chàng đã trưởng thành, và cũng chững chạc hơn.”

Cao Phong nói: “Một nam nhân đã ba mươi ba tuổi, nếu như không trưởng thành và chững chạc, thì xem sao đươc?”

Hoa Hương Lăng cười cởi mở: “Chàng vẫn còn nhớ tới khách điếm ở Dương Châu không?”

Cao Phong nói: “Dĩ nhiên là nhớ, lúc đó hầu như mỗi ngày ta đều nhìn ngắm nàng, hơn nữa còn cảm thấy chưa đủ.”

Hoa Hương Lăng lắc đầu nói: “Ý thiếp nói là sau khi thương thế chàng bình phục, mỗi ngày chàng đều thích bế thiếp quay vòng vòng.”



Cao Phong đột nhiên hứng khởi, đưa hai cánh tay choàng qua eo lưng nàng, dồn khí ở Đan Điền, nhún chân, tung người xoay tròn, vô tình hắn đã sử dụng công phu khinh công “Thê Vân Tung”.

Hắn ôm người yêu vào lòng, xoay tròn trong không trung, cảm thấy đắc ý vô cùng, một cú tung người đã lên cao hơn hai trượng, đúng vào lúc hắn đang nghĩ phải mượn lực để hạ chân như thế nào, thì đột nhiên cảm thấy trong khuỷu tay như có một luồng nội lực tác động, thân thể cuối cùng không kềm được đã bay về phía đình, thì ra Hoa Hương Lăng ở trong lòng hắn đã sử dụng một công phu tuyệt diệu mượn lực di chuyển vị trí, có ý để cho hắn hạ xuống phía đình.

Cao Phong sao lại không theo ý nàng, quả nhiên ôm nàng thận trọng hạ xuống bên đình, rồi nhẹ nhàng lướt vào ngồi xuống.

Cao Phong nói: “Thật không ngờ, võ công của nàng đã đạt tới cảnh giới như thế?”

Hoa Hương Lăng úp mặt vào ngực hắn, thỏ thẻ nói: “Bởi vì thiếp mỗi ngày đều nghĩ tới chàng, cảm giác nghĩ tới chàng thật khó chịu, vì muốn loại trừ vấn vương tới hình ảnh chàng, thiếp đã dành hết thời gian còn lại để nghiên cứu võ nghệ. Thỉnh thoảng lại được một ít tin tức về chàng, biết võ công chàng đã tinh thông, nhiều lần thiếp muốn trốn đi tìm chàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ cha sẽ bắt bẻ chàng, nên cuối cùng đều bỏ ý định đó đi.”

Lòng Cao Phong vừa chấn động vừa vui mừng, hồi lâu mới nói: “Ta biết, nàng nhất định không để nỗi khổ trong lòng, hóa ra là vì ta!”

Hoa Hương Lăng nói: “Thiếp còn có vài chuyện bây giờ không thể nói với chàng, chàng đừng giận thiếp nhé?”

Cao Phong hôn lên mái tóc nàng: “Sao ta lại giận nàng?”

Hai người chưa nói hết nguyên do, kể chưa hết nỗi sầu biệt ly, trong tình cảnh mười năm năm xa cách, bây giờ gặp nhau nhất thời sao nói hết?

Khi Hoa Hương Lăng hỏi đến Đinh Hiểu Lan và việc thành thân ở Đinh gia, Cao Phong từ đầu chí cuối đã đem chuyện ở An Khánh: Lưu gia, Đinh gia và việc Đinh Hiểu Lan bị trúng độc kể ra hết.



Hoa Hương Lăng nghe thế, kinh ngạc vô cùng, nói: “Hóa ra việc này còn có ngoắt ngoéo? Không biết Lan cô nương bây giờ ở đâu? Than ôi …..”

Nàng bản tính điềm đạm, đa sầu tốt bụng, gặp việc gì cũng đều phân tích thông suốt, lại thường đứng về phía góc độ người khác để suy xét, do đó tuy Đinh Hiểu Lan là tình địch của nàng, nhưng nàng chẳng những không xem là thù địch, trái lại còn có vẻ thông cảm nữa.

Có thể chính vì tấm lòng khoan dung đó mà Cao Phong mới khắc cốt ghi tâm thương yêu nàng.

Hai người trò chuyện tới hoàng hôn, thì bàn tới việc chung thân của hai người.

Hoa Hương Lăng nói: “Phụ thân đã để chàng ở Thúy Trúc trang, tức là đã đồng ý chuyện chúng mình. Ồ phải rồi, Phong ca, còn có một chuyện khác thiếp muốn cho chàng biết, nhất định chàng sẽ hài lòng.”

Cao Phong lắc đầu nói: “Được ở chung với nàng là ta đã hài lòng rồi, trong thiên hạ đâu còn việc gì vui hơn việc này?”

Hoa Hương Lăng mỉn cười: “Chàng muốn biết ngay cũng không được, đợi đến khi hai ta thành thân xong thiếp mới nói cho chàng.”

Cao Phong nói: “Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày mừng thọ sáu mươi của bá phụ, việc của chúng ta nàng thấy khi nào thì thích hợp để thương lượng cùng bá phụ?”

Hoa Hương Lăng nói: “Đi, bây giờ chúng ta đi kiếm phụ thân để thương lượng.”. Nàng rời khỏi lòng Cao Phong, hai người cùng dắt tay nhau ra khỏi đông viện, hỏi thăm người đầy tớ, thì được biết phụ thân đang ở trong phòng khách chờ đợi.

Hết chương 78

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play